“Bình thường nàng đều ở trong phòng ngủ, ngươi đi theo ta.
Lý Lạc Thư đi về phía phòng ngủ. Chu Ngưng Nguyệt cầm quả táo đi vào trong xem xét. Quả nhiên, nhìn thấy một chiếc ghế như quả trứng. Một cô gái ngồi ở đó, quay nghiêng người với nàng. Lọt vào mắt là đôi chân trắng nõn, và bàn tay ngọc thon dài đặt trên đùi. Tuy phần lớn đều trong trứng, nhưng khí chất bao trùm.
Chu Ngưng Nguyệt đi đến, nở nụ cười ngây thơ:
“Chào tỷ tỷ"
Lúc này Lý Lạc Thư xoay ghế, hướng mặt bạn gái về phía Chu Ngưng Nguyệt.
“Tỷ tỷ muốn ăn táo...
Khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, Chu Ngưng Nguyệt vốn đang tươi cười liền sửng sốt, nàng chớp mắt nhìn lại mấy lần. Lọt vào mắt vẫn là ánh mắt đờ đẫn, cơ thể cứng đờ, khuôn mặt cứng ngắc...con rối. Lúc này giọng nói căng thẳng của Lý Lạc Thư vang lên:
“Đây là bạn gái ta, để ngươi chê cười rồi"
Choang...choang!
Quả táo trong tay Chu Ngưng Nguyệt rơi xuống đất. Nàng hoảng sợ nhìn Lý Lạc Thư, sau đó lại nhìn con rối ngồi trên ghế, trong đầu bật ra hai chữ - biến thái.
“Ôi mẹ ơi!"
Chu Ngưng Nguyệt kinh hãi kêu lên trong lòng, sợ đến lùi lại hai bước:
“Con gái ngươi đã nhìn thấy tên biến thái khủng khiếp.
Nàng vẫn nhớ tư thái tuyệt thế của Lý Lạc Thư, giọng khí phách vang vọng bên tai. Khi ấn tượng này ghép với Lý Lạc Thư hiện tại, nàng cho ra một kết luận đáng sợ. Đây là một tên đại biến thái vượt qua bình thường. Một thiếu nữ mơn mởn như mình đến đây một mình, còn phát hiện bí mật của đối phương, sẽ thế nào đây? Biến thành một con búp bê?
“Ngươi không sao chứ?"
Lý Lạc Thư lo lắng nói, cuối cùng lại cười hỏi:
“Bạn gái ta đẹp không?"
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt bị bừng tỉnh, lập tức nàng ngồi xuống nhặt quả táo đưa qua:
“Đẹp, đẹp lắm. Tặng, tặng ngươi, đừng lãng phí. Mẹ, mẹ ta gọi ta về ăn cơm, ta về nhà đây.
“Về nhà?"
Lúc này bầu trời mù mịt mây đen, sấm chớp lóe lên, khuôn mặt Lý Lạc Thư hiện ra âm trầm dưới chớp điện:
“Chẳng phải muốn chụp ảnh chung sao?"
“Không...không chụp nữa"
Chu Ngưng Nguyệt sợ tới suýt nhảy lên, đưa quả táo xong, liền lùi lại muốn bỏ đi, chỉ sợ đối phương giữ nàng lại.
“Vậy...vậy ta đưa ngươi về.
Lý Lạc Thư lập tức nói.
“Không, không cần, thực ra ta không phải trẻ con, sẽ không lạc đường"
Chu Ngưng Nguyệt bỏ chạy. Lý Lạc Thư nhìn Chu Ngưng Nguyệt bỏ đi, thở dài một tiếng, không phải người trong thế hệ ta. Sau đó hắn nhìn trời, phát hiện đại ca sắp tăng cấp thành công. Lúc này hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Tự:
“Đại ca, hôm nay ta đưa một bạn nhỏ đến nhà ta gặp bạn gái ta, nhưng hình như nàng bị dọa sợ rồi"
Không đợi Chu Tự trả lời, vì tăng cấp vẫn chưa kết thúc.
Trong nhà Chu Tự, Thu Thiển vừa hay nhìn thấy tin nhắn của Lý Lạc Thư gửi đến.
“Không phải đại ca của Chu Tự không có bạn gái sao? Sao đột nhiên nói có bạn gái? Còn dọa sợ bạn nhỏ?"
Nàng đầy vẻ khó hiểu, nhưng cũng không để ý, dù sao lúc này bên cạnh Chu Tự có văn tự vờn quanh, bầu trời bỗng nhiên mây đen chằng chịt, có lẽ liên quan đến tăng cấp. Chỉ lát sau, nàng nhận được điện thoại của Nguyệt tỷ.
“Nguyệt tỷ?"
“Ta mua dưa hấu, ngươi muốn ăn không?"
Phía đối diện vang lên giọng nói cố ra vẻ kiên cường của Chu Ngưng Nguyệt. Thu Thiển cảm thấy kỳ lạ, sau đó nói:
“Ta đi đón ngươi nhé?"
“Chịu không nổi ngươi, vậy ngươi đến đón ta đi?
Chu Ngưng Nguyệt trả lời.
Thu Thiển:
"..."
Mất chút thời gian, Thu Thiển đã đón được Nguyệt tỷ, hai nàng nhanh chóng về nhà.
“Đúng rồi, vừa nãy đại ca của Chu Tự đột nhiên gửi tin nhắn đến, nói hắn có bạn gái. Nhưng không phải Chu Tự nói hắn không có bạn gái sao? Nguyệt tỷ còn tìm đối tượng cho hắn, có phải hắn hơi thất đức không?"
Thu Thiển ngồi trên sofa hỏi.
“Vậy không tìm cho hắn nữa, trả về"
Chu Ngưng Nguyệt ăn trái cây trả lời.
Nhìn Nguyệt tỷ ngoan ngoãn ngồi trên sofa, Thu Thiển cứ cảm thấy không đúng:“Nguyệt tỷ, ngươi sao thế?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Thu Thiển, tim đập nhanh nói:
“Hôm nay ta gặp phải một tên biến thái dọa ta sợ. Bây giờ nghĩ lại cả người còn nổi da gà.
Ấy?
Sao Nguyệt tỷ có thể bị dọa sợ được? Thu Thiển có chút khó hiểu. Có chuyện gì trên đời mà Nguyệt tỷ chưa từng thấy chứ?
Chu Tự cảm giác như mình đã trông thấy một cánh cửa lớn.
Trên cánh cửa khắc đầy Ma Đạo văn tự.
Ma chủng nứt ra từng chút một, cánh cửa cũng theo đó mà từ từ mở ra.
Chu Tự thậm chí còn không cần đẩy cửa đã có thể mở nó ra.
Lúc hắn quay đầu lại, phát hiện ra mình đang đứng ở cuối một cây cầu.
Rõ ràng chưa từng đi qua vậy mà lại đến được nơi này.
"Cửa này mở hơi chậm.
Chu Tự có chút không biết phải làm sao, bèn giơ tay đẩy cửa.
Keo ket!
Cánh cửa không biết làm bằng vật liệu gì rất nhanh đã mở ra, Chu Tự cũng bước đi vào bên trong.
Giờ khắc này, hắn bị chân ý Ma Đạo vây quanh, những thứ thuộc về hắn lại kết nối với nơi thâm sâu vô tận.
Dường như muốn hấp thụ, hoà nó vào bên trong cơ thể.
Cuối cùng hắn hoàn toàn thoát khỏi nơi này.
Mọi thứ mới xem như chấm dứt.
"Thật là một cảm giác kỳ lạ, không biết đại ca có cảm thấy vậy không"
Chu Tự có thể hiểu được, đại khái thứ này chính là đại lộ.
3000 đại lộ, trăm sông đổ về một biển.
Cho nên mọi thứ đều đang tiếp cận theo cùng một hướng. Hắn muốn tiếp cận phải nhờ vào sự cố gắng của Ma chủng.
Còn với sự hiểu biết về Đạo thì...Cảm thấy có hơi bạc nhược. Lần sau hỏi cha mẹ Nguyệt tỷ xem sao, có lẽ sẽ có thu hoạch.
1129 chữ