Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 106: Quen Biết




Nàng có phần không tin được, cũng không thu được kinh nghiệm, cho nên là có cao nhân vừa đi ngang qua sao?

Lúc này nàng thấy Hỏa Hùng trực tiếp ngã xuống.

Ầm!

Nặng nề mà đập xuống nền đất, xung quanh cũng không có sự tồn tại của bất kỳ kẻ nào.

"Là vị nào tiền...Ai nha!"

Một quả nào đó bay từ đằng xa tới, trực tiếp đập vào trán của Tô Thi.

Tiếp sau đó là một chuỗi hoa quả rơi xuống đầu nàng.

Chờ nàng che đống hoa quả rơi xuống trên đầu, nhặt hoa quả trên mặt đất lên mới phát hiện, đó là một chuỗi nho xanh cùng một loại trái cây màu trắng.

"Đưa ta ăn sao?"

Tò mò nàng ăn quả nho xanh, sau đó...

"Ô, chua quá."

Chua đến nỗi mắt nàng nheo lại.

"Đừng có lãng phí, nhớ kỹ, ăn cho bằng hết."

Giọng nói non nớt truyền tới.

Tô Thi xem xét xung quanh, vẫn không trông thấy một bóng người.

"Giọng nói ban nãy có chút quen tai, dường như là..."

Suy nghĩ một lúc nàng mới phản ứng lại:

"Là Nguyệt tỷ."

Vừa mới đoán được là Nguyệt tỷ, Tô Thi lập tức liền đứng lên đuổi theo ra ngoài.

Tìm được Nguyệt tỷ thì nàng sẽ an toàn ngay thôi.

Chỉ là vừa mới chạy đã bị một vầng sáng đụng cho bật trở về.

Ầm!

"Đau quá."

Là trận pháp chi quang.

Tô Thi nhìn trận pháp có chút kinh ngạc, trận pháp của Hàn Tô sẽ không vây nàng lại, vậy sao lần này lại không ra được?

Kiểm tra xung quanh một lượt, nàng phát hiện có mấy vị trí có thêm nhiều nho xanh hơn, là Nguyệt tỷ đã sửa đổi trận pháp sao?

Hay rồi, không ra được.

Chỉ có thể ăn hết nho xanh thôi.

Chỉ là…Chua quá đi.

Thế nhưng còn một loại quả màu trắng bên cạnh nàng cũng không biết là gì, chỉ có thể tạm thời để đấy.

“Bây giờ yêu thú đều đi rồi, ta có nên thay mặt không nhỉ?”

Có lẽ dáng dấp đẹp mặt sẽ lại càng dễ dẫn dụ yêu quái, mặc dù thẩm mỹ giữa người và yêu thú là không giống nhau.

Nhưng nghe nói đại yêu hoá hình cũng rất thích con người….

Do dự một chút, cuối cùng Tô Thi vẫn quất định dùng bùn đất làm mặt mình lấm lem.

Như vậy sẽ không có ai chú ý đến nàng nữa.

Đều nói hồng nhan bạc mệnh, hoàn toàn là vì chẳng ai thèm để ý đến người xấu xí cả.

Bây giờ nàng đã xấu xí hẳn là sẽ không bị để ý tới.

Đợi sau khi nàng bôi trét lên mặt xong, lấy ra một cái gương rồi ngắm nghía, phát hiện bây giờ mình thực sự chẳng có chỗ nào đẹp đẽ.

Độc Giác Yêu Thúc và mũ giáp âm thầm chứng kiến hết thảy đã trầm mặc rất lâu.

Sau đó Độc Giác Yêu Thú chuồn đi.

"Giác ca anh minh."

Hắn đã trông thấy, Hoả Hùng chỉ một kích là mất mạng, đánh thẳng vào đầu.

Nếu mà chiến thì hắn sẽ là kẻ chết trước tiên.

"Giác ca, nơi này quá nhỏ, chúng ta ra ngoài đi, đi lang bạt tu chân giới. Với thiên chất của Giác ca, 50 năm nữa sẽ là vô địch Tu chân giới...oa oa oa….”

"Giác ca nói rất đúng, khiêm tốn một chút mới tốt, vậy thì 100 năm đi."

...

Chu Tự một đường đi thẳng ra phía ngoài, không gặp được Chung Hổ, cho nên kiếm một chút dã thú để luyện tập.

Đặc hiệu của Phá Thiên Chiến Kích quả thật không tệ, uy lực kinh người.

Dã thú tụ tập trên núi, bị hắn đánh đến nỗi phải tự mình đào tẩu.

Đương nhiên, cũng không cần thiết phải đuổi theo.

Dù sao đã thử được đặc hiệu rồi, hơn nữa lại không có dã thú có tinh thần, không thử được độ mạnh của đặc hiệu.

"Cảm giác đánh dã thú ở nơi này không thuận tay như dã thú ở Thanh Thành, hay là qua một khoảng thời gian nữa lại đi quanh mấy nơi gần Thanh Thành xem sao.”

Chu Tự tự nhủ, bèn đi tới vị trí vầng sáng.

Hắn phải về rồ.

Trí giả nói hắn biết tốt nhất là nên về tu luyện, có thể hấp thu hiệu quả của quả trí tuệ.

Nhất định phải tuân theo cái này.

Chuyện thêm vòng thì cần phải chú tâm.

Thế nhưng chuyện liên quan đến thư tịch cũng phải gọi điện hỏi lão cha một chút mới được, rời khỏi nơi này trước, trong cơ duyên chi địa điện thoại không có tín hiệu.

Vừa mới ra khỏi vầng sáng, Chu Tự liền trông thấy một con Tam Đầu Khuyển to như trâu đứng bên cạnh.

"Gia, ngươi ra rồi sao?"

Đại Địa Thần Khuyển một mặt cung kính.

"Ra ngoài còn phải đánh tiếng với ngươi à?"

Chu Tự tò mò hỏi.

Quy củ mà, đương nhiên hắn sẽ tuân thủ.

Hắn cũng không phải cái loại người không nói lý.

"Không cần không cần."

Đại Địa Thần Khuyển lập tức lắc đầu, sau đó nói:

"Gia là Ma Đạo Thánh Tử?"

Nó có chút khẩn trương.

"Ừm."

Chu Tự gật đầu.

Loại chuyện thế này cũng không cần phải giấu diếm, nhận ra thì nhận ra, hỏi thì trả lời.

Không hỏi thì hắn không trả lời.

Chính là ba ông bà chủ hỏi thì khó trả lời.

Ảnh hưởng tới công việc mà.

"Gia, ta là Đại Địa Thần Khuyển đi ra từ cấm địa tại ranh giới ma tu, trưởng bối của chúng ta có quen biết với chuyên gia về Ma tu đấy."

Đại Địa Thần Khuyển nói.

Chu Tự không hiểu cái con Tam Đầu Khuyển này đang muốn nói cái gì?