Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 107: Ta Không Xin Tiền




Đại Địa Thần Khuyển cũng cảm thấy mình ăn nói lòng vòng, bèn trực tiếp nói:

"Gia, là như thế này, ta muốn làm chó của ngài, muốn làm một con chó săn Ma Đạo đủ tiêu chuẩn."

Chu Tự:

"Ta không nuôi chó."

Nuôi thú cưng thật là phiền phức, có một số người có thái độ với thú cưng rất vặn vẹo.

Hắn không thể hiểu được.

Coi thú cưng như con trai con gái thì thôi đi, thế mà còn thấy quan trọng hơn cả người thân của mình.

Thú cưng trong nhà còn được ăn uống tốt hơn cả cha mẹ ở quê.

Còn không biết tiền đắp vào người mấy con thú cưng nhiều hơn tiền cho cha mẹ biết bao nhiêu lần.

Cha mẹ không tốt với hắn thì thôi đi.

Nếu như không phải...

Hắn cảm thấy rất ngang trái.

Đương nhiên, trước mắt hắn cũng chưa gửi tiền phụng dưỡng cho cha mẹ, vốn muốn để dành tiền để mua điều hoà lắp cho họ cơ.

Nhưng là trước đó không lâu vừa mới từ bỏ rồi.

Hơn nữa cha mẹ cũng không cần hắn phải hiếu kính, đúng là nhân sinh bi ai.

Tử dục dưỡng nhi thân không cần.

Ngược lại là nuôi thêm tỷ tỷ, cộng thêm vị hôn thê.

"Gia, nuôi ta rất tiện, ta có đại địa bảo hộ, có thể tìm vật, có thể nghe ngóng tin tức, có thể làm thú cưỡi, có thể đánh có thể chịu."

Đại Địa Thần Khuyển cực lực chào hàng cho bản thân.

"Trong nhà ta không nuôi được."

Chu Tự nói ra, nhỡ như ngày nào đó tiện tay thanh trừng nó luôn.

"Gia, ta có thể thu nhỏ."

"Vẫn không nuôi được."

"Gia, ta ở lại ngoại ô là được, giữ vững nơi này vì gia, không tới gần Thanh Thành. Một khi có dã thú gì đó thì sẽ dùng bí pháp thông báo cho gia trước tiên. A, nghe nói gần đây có Đọa Thi đột kích, nếu gia muốn chiếu sáng con đường phía trước cho họ, ta cũng có thể thông báo cho gia trước tiên."

Đại Địa Thần Khuyển nói.

Nếu vẫn không đồng ý nữa thì nó cũng hết cách rồi.

"Đọa Thi?"

Chu Tự hơi kinh ngạc.

Đây là cái quái gì vậy?

Rất nhanh đã hiểu được đại khái vấn đề.

Theo như lời của Đại Địa Thần Khuyển nói, Đọa Thi là kết quả của một số người đã chết bị cưỡng ép lưu lại ở hiện tại, có cực ít thi thể của cường giả vì một loại dị biến nào đó sản sinh linh trí.

Cuối cùng Chu Tự cũng không cự tuyệt Đại Địa Thần Khuyển nữa, nhân số Đọa Thi rất nhiều, mà lại có mong muốn thành công nhất định.

Cái này...Xem ra hắn phải cầm thương mà chiến.

Vì sao lại là cầm thương?

Nguyện lấy Phương Thiên Kích trong, quét ngang hổ lang đạo chích, bảo vệ nước nhà an bình.

Vì sao không cầm kiếm?

Vì không có đặc hiệu.

Nếu như lần này chỉ là một đám dã thú nho nhỏ, tự nhiên hắn cũng không cần Đại Địa Thần Khuyển trông chừng.

Nhưng là một đám Đọa Thi, không thể để cho họ tùy tiện chạy loạn.

Cần có người quan sát.

Trở lại trong thành, hắn liền đi về nhà.

Vừa mới lấy điện thoại ra muốn cho gọi điện cho lão cha, phát hiện có người gửi kết bạn cho hắn.

Người nhắn là Lý Lạc Thư. …

“Lý Lạc Thư? Sao hắn lại thêm ta vào nhóm bạn bè?”

Hơn nữa làm sao hắn có được phương thức liên lạc của ta? Chu Tự suy nghĩ một lúc, cảm thấy đối phương có trải nghiệm phong phú như vậy, có thể có kỹ năng mà người tài giỏi không thể có. Hắn nghĩ thế nên không thấy kỳ lạ nữa. Sau đó hắn vào danh sách bạn bè kiểm tra.

Trong danh sách bạn bè xuất hiện một người rất lợi hại (bỏ bạn gái cũ đi xem mắt), như vậy sẽ không tỏ ra nghèo nàn.

Sau khi thêm bạn, Chu Tự chuẩn bị gọi cho cha thì di động rung lên, là tin nhắn của Thu Thiển gửi đến, một bức hình kèm một lời nhắn. Trên bức hình là Nguyệt tỷ cầm một loại quả màu trắng để chụp ảnh, hắn biết quả này, là Trí Tuệ Quả.

“Đã lấy được cơ duyên, bọn ta sẽ rất nhanh được về.”

Đây là tin nhắn của Thu Thiển.

Chu Tự:

“...”

Chẳng phải nói không thể mang đi sao? Ta bị lão già kia lừa? Thì ra trí giả cũng biết nói dối.

Hắn nhắn một câu cho Thu Thiển, chờ ngươi trở về, rồi gọi cho cha.

“Ngô nhi à, ngươi nói đi.”

Giọng của Chu Nhiên vang lên.

“Cha, sao dạo này ngươi cứ như vậy thế?”

Chu Tự cảm thấy cứ mỗi lần gọi điện cho cha, cha lại ngô nhi à, ngô nhi à. Trước kia cha không như vậy.

“Người có nói hay không nào?”

Chu Nhiên không vui nói.

“Cha, ta muốn xin ngươi một số thứ.”

Chu Tự nói.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó giọng nói vang lên:

“Ta đã chuyển cho ngươi một ngàn rồi.”

Chu Tự:

“...Cha ơi, ta có tiền lương, ta không xin tiền.”

Phía bên kia điện thoại lại im lặng một hồi.

“Vậy ngươi chuyển lại cho ta đi.”

“...”

Chu Tự không nhắc đến chuyện một ngàn đồng nữa, mà trực tiếp đi vào vấn đề:

“Cha, ngươi có sách Hoang Cổ Kinh Thế Thư không?”

“Hoang Cổ Kinh Thế Thư?”

Chu Nhiên có chút bất ngờ:

“Ai nói với ngươi về quyển sách này?”

“Một lão già biết nói dối lừa người, hắn nói quyển sách này lợi hại nhất, nhưng ta phát hiện vừa mới bị hắn lừa, bây giờ không chắc đây có phải quyển sách lợi hại nhất không.”

Chu Tự nói.