“Nhưng ta mang đi bằng cách nào?"
“Để vào trong pháp bảo trữ vật, đợi mẹ ta về rồi lại đưa đến đây?
“Để vào pháp bảo trữ vật của ta ấy hả?"
Chu Tự có chút sợ hãi:
“Chẳng may đúng lúc Thu tỷ muốn đổi pháp bảo trữ vật với ta thì làm thế nào? Pháp bảo trữ vật của bọn ta là một đôi, chức năng khác nhau, cho nên có thể trao đổi để sử dụng. Một khi bị phát hiện, ta có trăm cái miệng cũng không chối cãi được.
“Đến lúc đó ta mởi cửa không gian qua đó, mang về trước được không?"
Lý Lạc Thư hỏi.
“Vậy cũng không kịp"
Chu Tự nói.
“Thế bây giờ phải làm thế nào? Mẹ ta sắp đến rồi"
Lý Lạc Thư nói.
“Tìm nhị lão bản của ta, hắn độc thân cây ngay không sợ chết đứng, vốn không sợ điều này"
Chu Tự lập tức nghĩ tới Minh Nam Sở.
“Thì ra đại ca có lão bản tốt như vậy, vậy sự việc không được chậm trễ.
Lý Lạc Thư định mở không gian, nhưng đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cạch cạch.
Hai người vừa nghĩ ra biện pháp liền sợ giật mình.
“Đại ca, không kịp rồi, ngươi mau cất trước đi"
Lý Lạc Thư sợ hãi nói.
“Bình tĩnh, lỡ như là chuyển phát nhanh thì sao?"
Chu Tự thở sâu, lớn tiếng nói:
“Ai...ai đấy?"
“Lạc Thư? Là mẹ"
Giọng của Hồng Nghệ vang lên.
Trong lòng hai người thắt lại. Chu Tự cảm thấy đánh Thần Phong Bạo cũng không căng thẳng như này.
“Đại ca, dựa vào ngươi hết đấy"
Lý Lạc Thư cầu xin nói. Chu Tự chân tay luống cuống, nếu về bị phát hiện thì phải làm thế nào?
“Ta đi mở cửa"
Lý Lạc Thư lập tức đi về hướng cửa lớn. Chu Tự nhìn trái ngó phải, hắn đang nghĩ xem có cách nào tốt hơn không.
Răng rắc!
Lý Lạc Thư mở cửa, một phụ nữ trẻ đi vào. Hồng Nghê cảm thấy hơi bất ngờ, vừa nãy hình như không phải giọng của con trai nàng, nhưng đi vào thì phát hiện có khách.
“Mẹ"
Lý Lạc Thư nhẹ giọng lên tiếng. Hồng Nghê nhìn về phía Chu Tự, có chút bất ngờ.
“Đây là đại ca của ta Lý Lạc Thư vội vàng giải thích.
"Dai ca?"
Hồng Nghê nhìn Chu Tự với vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này Chu Tự đứng trước một cái ghế trống, có chút thận trọng.
“Đúng, hôm nay ta là đại ca của hắn.
Cuối cùng hắn vẫn cất ‘bạn gái của Lý Lạc Thư đi. Nói gì thì hôm nay Lý Lạc Thư cũng phải làm tiểu đệ của hắn.
“Vậy sao?"
Hồng Nghê cười nói:
“Lạc Thư gây thêm phiền phức cho ngươi rồi"
“Rất phiền phức...à, là ta gây thêm không ít phiền phức cho hắn. À, dì à, không có chuyện gì thì ta về trước đây. Chu Tự nói xong liền muốn ra về. Không thể ở lại đây lâu, nếu hắn không đoán nhầm, người trước mắt chính là sư nương. Không chọc vào nổi, mau chóng giao thứ bẩn thỉu này cho nhị lão bản.
“Sao lại đi nhanh thế?"
Hồng Nghê cười nói:
“Không ở lại trò chuyện ư? Ta rất muốn hỏi dạo này Lạc Thư thế nào.
“Rất ổn, làm việc rất cố gắng, võ đạo đại thành, nếu trên đời có nhân vật mẫu mực, nhất định là Lý Lạc Thư.
Chu Tự nghiêm túc nói.
Hồng Nghệ:
Nàng có chút kinh ngạc nhìn Chu Tự, dù thế nào cũng không nghĩ đối phương biết nói ra những lời này. Nếu trên đời có nhân vật mẫu mực, nhất định là Lý Lạc Thư...Chẳng trách trước đây khi giả mạo, lại biết nói những lời tốt đẹp như vậy. Cái gì mà vô địch thế gian, vừa thấy Lạc Thư là đạo thành không. Chủ yếu là vẫn làm đại ca, nếu bị người đó nhà hắn biết, thì sẽ tức giận đến mức nào.
“Hay là ở lại ăn bữa cơm đi?"
Hồng Nghê lại nói.
“Thôi, thôi, ta còn có việc, còn phải tìm nhị lão bản Chu Tự nói xong liền mở cửa đi ra, không cho sự nương cơ hội, chẳng may bị giữ lại kiểm tra pháp bảo trữ vật. Như vậy đến lúc đó người đi đời là hắn, thực sự có trăm cái miệng cũng không cãi được.
Hồng Nghê tỏ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng không ngăn Chu Tự, mà quay đầu nhìn căn phòng của con trai mình. Nơi này hình như tốt hơn rất nhiều so với chỗ ở trước đây.
“Đã làm chuyện gì chột dạ hả?"
Hồng Nghê nhìn Lý Lạc Thư vô cùng nghi hoặc nói:
“Xem ngươi thở phào nhẹ nhõm kìa.
“Không có"
Lý Lạc Thư vội vàng giải thích nói:
“Ta chỉ lo sợ bạn bè đụng phải mẹ.
Lúc này Hồng Nghệ đi vào bên trong, nàng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nhìn thấy chiếc tất dài trên sofa.
“Đây là cái gì?"
Nàng cầm lên hỏi Lý Lạc Thư.
“Đây...đây là găng tay"
Lý Lạc Thư lập tức cầm lấy giải thích nói:
“Đây là găng tay dài của công ty phát vào mùa đông, dùng để giữ ấm.
“Vậy à?"
Hồng Nghê vẫn giữ nụ cười mỉm. Sau đó nàng đi vào phòng ngủ, xem xét tình hình xung quanh. Chăn đệm đơn giản, tủ áo bình thường, một cái điều hòa, và ghế trứng cho con gái.
“Cái ghế này."
“Của chủ nhà để lại.
Lý Lạc Thư trả lời.
Hồng Nghê cười nói:
“Vừa nãy mẹ cũng định nói vậy.
“Thế, thế à?"
Lý Lạc Thư cúi đầu.
Nhất thời, Hồng Nghê hơi lo lắng.
Sau khi rời khỏi đó, Chu Tự lập tức đến thư viện. Chắc chắn lần này không chỉ có một mình sư nương đến, sư phụ và sư huynh sư tỷ chắc chắn cũng đến, phải tìm được nhị lão bản trước khi họ đến, lôi kéo nhị lão bản nhập hội. Như vậy phải chết thì cũng là nhị lão bản chết.
Sư nương giống kẻ ngốc không? Không chắc Nàng có thể không biết con trai mình có đạo đức thế nào ư? Chỉ cần vào quan sát một hồi, thì có thể tìm được chút manh mối, cho nên hắn mới không dám ở lại, phải bỏ đi ngay lập tức. Sau đó hắn chuyển đồ đi, mọi việc phải trông vào nhị lão bản rồi.
1084 chữ