"Chia chác thế nào?"
Chu Tự hỏi.
"Ta ba, các ngươi một người bốn một người ba.
Minh Nam Sở nói ra.
"Nhị lão bản có công lao lớn nhất, nếu không thì ngươi bốn đi.
Chu Tự nghiêm túc nói.
“Thôi, vẫn nên lấy ba phần thôi, có lỗ thì cũng đỡ tiếc. Đến lúc đó Từ Từ tăng giá, ta phản đối, sau đó ta biểu hiện tốt một chút, nhưng mà khả năng là họ sẽ đồng ý cái giá cao đã đưa ra. Dù không đồng ý chúng ta cũng sẽ không lỗ. Đồng ý thì chúng ta sẽ kiếm được lời"
Minh Nam Sở nói ra.
Chu Tự nắm chặt tay Nhị lão bản, nghiêm túc nói:
"Nhị lão bản thật cao minh.
Minh Nam Sở mỉm cười, nói:
"Hôm nay ngươi mời ta ăn cơm trưa đi Chu Tự:
Bên ngoài Thanh Thành.
Sau khi không gian biến đổi, ở vùng ngoại ô xuất hiện bốn người.
Cầm đầu là một người trung niên và một cô gái trẻ tuổi.
Từ xa nhìn lại, người đàn ông trung niên này khí thế khoáng đạt, sâu thẳm như đại hải, bước trên mặt đất tựa như nhật nguyệt tinh thần chiếu rọi tám hướng.
Mà cô gái bên cạnh hắn không hề chịu ảnh hưởng, khí tức bình ổn, tràn ngập sinh cơ như mặt trời mọc, như đang hỗ trợ lẫn nhau.
Phía sau bọn họ là hai nam nữ trẻ tuổi.
Trong đó, cô gái mặc đồ đỏ, sắc mặt tái nhợt dường như bệnh không nhẹ.
Người đàn ông khí độ bất phàm, nở nụ cười nhẹ.
"Đã rất lâu rồi không đến gần nơi này, nghe nói Lạc Thư ở trong khu dân cư, chúng ta đến đó đi."
Hồng Nghê vừa cười vừa nói.
Họ đương nhiên chính là đoàn người Lý Cảnh Sơn.
Điểm dừng đầu tiên của hôm này chính là đi thăm Lý Lạc Thư.
"Đợi vào thành rồi hãy thông báo, để cho hắn đến đón chúng ta. Không thì chúng ta hỏi địa chỉ cụ thể rồi đến cũng được.
Hồng Nghê có chút mong chờ.
"Ta đi chỗ khác một tý, hình như có người tên Vận Mệnh cũng ở trong đó. Đi hỏi hắn một vài điều"
Lý Cảnh Sơn bình thản nói.
"Vậy chúng ta đến thư viện trước, sau đó lại đi tìm Đạo Tử"
Hình Ngọ không định đi cùng sư nương.
Nếu có chuyện gì xảy ra, lúc nào cũng là hắn chịu thiệt.
Vẫn nên đi tìm tiểu sư đệ.
Chờ sư nương rời đi rồi, hắn lại đi thăm Đạo Tử sau.
"Khụ khụ, ta đi mua một ít thuốc uống"
Mãn Giang Hồng nói.
Sau khi bốn người tiến vào thành liền tách nhau ra.
Lúc này Chu Tự còn đang đọc sách.
Ma chủng xin nghỉ ốm rồi, hắn đang khôi phục công lực ngàn năm.
Nhưng mà hắn có chút hiếu kỳ, nếu như công lực ngàn năm ngộ đạo thì sẽ như thế nào.
Hắn muốn nhìn xem ngộ đạo như thế nào.
Thứ này huyền diệu vô cùng, tóm lại một câu, phía trên tông sư Võ Đạo chính là dùng võ nhập đạo.
Hắn muốn theo đuổi cảnh giới này.
Chỉ là vừa mới khôi phục được công lực ngàn năm, điện thoại đã vang lên.
Là Lý Lạc Thư gọi điện thoại tới.
"Thật đúng là hiếm thấy.
Chu Tự cầm chén uống nước, thuận tiện nhận điện thoại.
Chỉ là vừa mới nghe, đối diện đã truyền đến giọng nói hoảng sợ:
"Đại ca cứu ta"
Chu Tự giật mình, vội vàng nói:
"Làm sao vậy?"
Phải là chuyện đáng sợ cỡ nào mới có thể khiến Lý Lạc Thư hoảng sợ cầu cứu như vậy?
Chắc chắn là hắn không làm gì được, phải đi tìm cha mẹ.Dù sao Lý Lạc Thư cũng là đồ đệ của bọn họ.
Chẳng có lý gì thấy chết không cứu.
"Mẹ...mẹ ta sắp...sắp đến rồi. Đại ca mau tới cứu ta, nhanh lên"
Lý Lạc Thư kinh hoảng nói.
"Mẹ ngươi tới?"
Chu Tự nghệt mặt:
"Tới thì tới thôi, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì"
"Bạn gái của ta đang ở nhà"
Lý Lạc Thư nói.
"Thì giấu đi là được rồi, không phải ngươi có pháp bảo chứa đồ sao"
Chu Tự đang định uống nước.
Chẳng qua khi nghe được câu phía sau, hắn yên lặng đặt cái chén trong tay xuống. "Mẹ ta sẽ xem pháp bảo chứa đồ của ta, bạn gái cũ của ta cũng bị lộ như thế đấy"
Lý Lạc Thư rên rỉ nói:
"Đại ca, van ngươi đấy, mau tới cứu ta"
Chu Tự:
Trên bầu trời Thanh Thành có một bóng hình đi trên không trung với tốc độ cực nhanh như một trận cuồng phong ngang ngược. Chỉ lúc sau, làn gió này đã đến tiểu khu Tân Thế Kỷ, đáp xuống tầng tám.
“Đại ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi"
Lý Lạc Thư nhìn thấy Chu Tự đã đến, cuối cùng cũng yên tâm. Đương nhiên người bay đến là Chu Tự, cuối cùng hắn vẫn không tiếc hy sinh vì huynh đệ.
“Ta xin nghỉ tổn thất mấy chục đồng, ngươi nhớ bù cho ta đấy.
Chu Tự nói. Lý Lạc Thư đồng ý, sau đó đẩy bạn gái đến trước mặt Chu Tự:
“Bạn gái ta nhờ hết vào đại ca đấy"
Lúc này “bạn gái” của Lý Lạc Thư ngồi trên ghế, cứ vậy đối thẳng mặt Chu Tự.
“Dù nàng chịu khổ thì cũng sẽ không nói gì, đại ca nhớ chú ý"
Lý Lạc Thư nói.
Chu Tự:
"..."
Do dự một chút, hắn mới hiếu kỳ nói:
“Ta nhớ ngươi biết mở cửa không gian, trực tiếp đưa đi không được sao?"
“Không được.
Lý Lạc Thư lắc đầu:
“Năng lực không gian của mẹ ta mạnh đến thần kỳ, hình như nàng có thần thông thiên phú về mặt này. Ta đi đâu, nàng vừa nhìn là có thể phát hiện, một khi nàng đi theo, ta sẽ phải chết.
“Thật sự không được thì chúng ta có thể...
Chu Tự nhìn “bạn gái” Lý Lạc Thư làm động tác cắt cổ.
“Quá tàn nhẫn, đại ca nỡ làm vậy với chị dâu không?"
Lý Lạc Thư hỏi.
Có thể giống nhau ư? Chu Tự trừng mắt.
1119 chữ