Rất nhanh quyền hạn Trật Tự đúc tạo lại cơ thể cho thánh giả Dương Sóc, nhưng họ cảm thấy hư yếu hơn, kiểu hư yếu vĩnh viễn. Một quyền của đối phương, hoàn toàn đánh vỡ quyền hạn.
“Loài người, rốt cuộc ngươi là ai?"
Thánh giả Dương Sóc hoảng sợ nói.
“Ta là ai?"
Chu Tự mỉm cười:
“Ngươi nên hỏi, tại sao ta phải hủy diệt đất nước Trật Tự.
“Tại sao?"
Thánh giả Dương Sóc tỏ vẻ mặt nghi hoặc. Hắn thật sự không biết tại sao.
“Có phải các ngươi định cho Thần Quốc giáng xuống để giới tu chân rơi vào hỗn loạn không?"
Chu Tự hỏi.
“Ngươi muốn chủ trì công đạo cho giới tu chân, bảo vệ trật tự giới tu chân ư?"
Thánh giả Dương Sóc hơi kinh ngạc. Hắn cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, lại gặp phải loại người này.
Đám người Tiêu Bộ cũng hiếu kỳ, rốt cuộc người này là vị tiền bối nào. Nhưng rất nhanh, họ lại kinh ngạc, bởi vì đối phương phủ định suy đoán này.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện như bảo vệ trật tự làm sao đến lượt ta?"
Chu Tự cất giọng lạnh lùng nói:
“Nhưng Thần Minh thường không hợp với chúng ta, các ngươi giáng xuống đồng nghĩa với muốn gây rắc rối cho ta. Nếu sau tuần giữa tháng năm, các ngươi muốn thế nào thì làm thế ấy, không xảy ra vấn đề, ta cũng sẽ không gây chuyện với các ngươi. Nhưng các ngươi lại cứ phải gây chuyện vào lúc này, là chủ động khiêu khích ta ư?” Tiếng quát tức giận kinh thiên động địa. Sau đó Chu Tự bước ra một bước, giống như sao băng đâm vào người Thánh giả Dương Sóc. Giọng nói vừa tức giận và đáng sợ vang lên. Ngay sau đó cơ thể Thánh giả Dương Sóc tan ra vỡ vụn. Rất nhanh cơ thể của hắn được ngưng tụ lần nữa. Nhưng Chu Tự đã xuất hiện trước mặt hắn, lúc này tay của hắn tóm đầu của Thánh giả.
“Bản Thánh Tử sắp đại hôn, ngươi lại xuất hiện vào lúc này, muốn phá hỏng hôn lễ của bản Thánh Tử, khiến hôn lễ của chúng ta để lại rắc rối và tiếc nuối ư? Các ngươi không chỉ khiêu khích ta, còn đang tuyên chiến với ta. Đã như vậy, bản Thánh Tử cho ngươi toại nguyện, khiến đất nước Trật Tự biến mất mãi mãi. Lúc này, Thánh giả Dương Sóc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Tự tức giận nói: “Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh này, tất cả chúng ta hợp lại chính là đất nước Trật Tự, làm sao có thể bại trận?"
Lập tức lượng lớn bóng hình méo mó hợp lại, sức mạnh cường mạnh bắt đầu xuất hiện, dường như chính là cả đất nước Trật Tự. Hắn thoát khỏi Chu Tự, bắt đầu lui về phía sau.
Thấy vậy, Chu Tự không hề do dự, công lực ngàn năm nổi lên, sức mạnh cuồng bạo bắt đầu trỗi dậy. Hắn bước ra một bước đuổi theo bóng hình méo mó, vung một quyền ra, đám nổ tay đối phương. Nhưng đối phương cũng đang phản kích. Chu Tự ngăn lại, giơ chân đá ngang. Đối phương bị đánh bay ra xa...lấp loáng như sao bay. Chu Tự đến bên cạnh đối phương trong nháy mắt, một chưởng lật trời, đạp vỡ lồng ngực đối phương. Một đòn lạc nhạn bay xa, càn quét tám phương. Sau đó tất cả quyền hạn của vùng biển hỗn độn sôi sục, bắt đầu tấn công Chu Tự.
Tuy đám người Tiêu Bộ không lại gần, nhưng không gian quanh người méo mó vỡ vụn, sức mạnh hủy thiên diệt địa càn quét tất cả. Nước biển sôi sục bốc hơi, cả vùng biển sắp cạn khô. Chu Tự đấm ra từng quyền, nghiền áp vô số quyền hạn Trật Tự.
"Aaa!"
Toàn thân Thánh giả Dương Sóc đều là máu, hắn điều động mọi thứ, ngưng tụ thành một đòn mạnh nhất, tấn công về phía Chu Tự.
“Loài người, chịu chết đi, ta phải cho ngươi biết toàn lực của chúng ta mạnh đến mức nào.
“Toàn lực?"
Chu Tự nắm chặt nắm đấm, vận công lực ngàn năm:
“Vậy thì thử một quyền có đến chín trăm năm công lực của ta đi?
Hắn bước lên một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thánh giả Dương Sóc.
Ầm!
Nắm đấm đối thẳng với đòn tấn công của đối phương.
Ầm!
Răng rắc, đòn tấn công của Thánh giả Dương Sóc bị phá vỡ, sau đó quyền hạn tan rã, cơ thể bị một quyền đấm nổ tung. Nhưng vẫn chưa dừng lại, một quyền trực tiếp đấm vào trong đất nước Trật Tự.
Đám người Tiêu Bộ ở bên ngoài cảm nhận được gió lốc, tiếng rắc rắc từ tám phương trời đất truyền đến. Tất cả méo mó, tất cả quỷ dị đều tan rã dưới một quyền này, nước biển hoàn toàn khô cạn, đại địa chấn rung, không gian vỡ vụn.
“A! Loài người!"
Tiếng kêu thảm thiết của Thánh giả Dương Sóc vang lên, thế giới của hắn sụp đổ tan rã.
Đợi khi tất cả bình lặng lại, đám người Tiêu Bộ thôn mặt. Họ bị sức mạnh tẩy rửa, thậm chí hơi mơ màng. Nhưng nhanh chóng nghĩ ra. Khi họ cúi đầu, phát hiện nước biển đã không còn, đại địa đầy khe nứt. Không gian xung quanh đã có khe nứt. Hồi lâu, họ mới nhìn thấy nước biển ở xa chạy về phía này, dường như là từ vùng biển khác chảy đến.
Cho nên đã xảy ra chuyện gì? Ồ, đại hôn của Thánh Tử sắp diễn ra. Đúng, hắn nhớ việc này. Những người khác cũng nghĩ ra.
“Thánh tử đại hôn sắp diễn ra là chỉ ai? Thánh Tử Ma Đạo?"
Một đệ tử Đạo Tông Thiên Vân đờ đẫn nói.
“Là, là Thánh Tử đấy. Ta, chúng ta có tính là đang gây chuyện không? Có ảnh hưởng đến đại hôn của Thánh Tử không?"
Một đệ tử ma môn hỏi.
Nghe vậy mọi người kinh hãi không thôi, nhất thời tất cả đều thấy bất an, sợ Thánh Tử đến cho họ một quyền.
Xong rồi, sớm biết sự việc nghiêm trọng như vậy, họ nói gì thì cũng không ra ngoài. Thánh Tử Ma Đạo đúng là vô cùng đáng sợ.
Lệ Hải còn kinh hãi hơn, hắn sững sờ tại chỗ, có thể rõ cảm nhận rõ ràng Thần Quốc tan rồi. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Chỉ vì Thánh Tử gì đó sắp đại hôn? Chỉ vì có thể ảnh hưởng đến họ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Mượn cớ, tất cả chỉ là mượn cớ. Tuyệt đối không thể nào. Tích lũy rất nhiều năm của họ bị hủy vì lý do nực cười như vậy?
1139 chữ