Lúc này hắn đột nhiên phát hiện có người của mình thoát ra. Lúc hắn định tiếp ứng, lại đột nhiên sửng sốt. Hắn cảm thấy xung quanh dường như xuất hiện một giới hạn, giới hạn này tràn đầy kiếm ý, dường như thiên địa vạn vật, trở bên bình đẳng dưới kiếm này.
Việc này...
Lại là kẻ đáng sợ nào đây?
Dưới đáy biển, Chu Tự còn đang ở bên trong Trật Tự Quốc Độ cũ nát.
Lúc này hắn đã lui về, Trật Tự Quốc Độ dưới chân hắn cũng vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Hồi tưởng lại đặc hiệu vừa nãy khiến hắn cũng có chút kích động.
Ảo quá mức.
Nhưng mà đối phương bị một quyền của hắn đánh tan, nhưng hình như có mấy cái bóng đen chạy mất rồi.
"Còn lại giao cho ta đi"
Sau khi Chu Tự lui về, Lý Lạc Thư bước lên một bước.
Lúc này, trong mắt của hắn đang chất chứa kiếm ý.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều bị bao trùm bởi kiếm ý.
Ngay sau đó có một số kiếm quang xuất hiện rải rác xung quanh, chúng lấy Lý Lạc Thư làm trung tâm tựa như Vạn Kiếm Quy Tông.
Chu Tự nhìn hắn, cảm thấy vô cùng lợi hại.
"Hâm mộ à?"
Thu Thiển đứng bên cạnh Chu Tự nhẹ giọng hỏi.
"Không hâm mộ, đại ca vẫn đang độc thân mà"
"Không Chu Tự quật cường nói. phải có bạn gái rồi sao?" Thu Thiển hỏi.
"Bị nữ thần Hắc Dạ bắt cóc rồi"
Chu Tự nói.
Thu Thiển:
"..."
Lúc này, bọn Dương Sóc bắt đầu chạy trốn, quyền hành của họ đã bị hủy nên giờ chỉ đành chạy thoát thân.
Kẻ đến thật sự quá mạnh, họ căn bản không phải là đối thủ của hắn chỉ có thể tránh nguy hiểm thôi.
Nếu sớm biết những người này mạnh như vậy, trước đó họ đã không phô trương thanh thế rồi.
Trốn trước đã rồi nói sau.
Giờ thì khó khăn rồi.
Chỉ là đối phương vẫn không hề đuổi theo, dường như hi vọng đang ở trước mắt.
Nhưng mà, ngay lúc họ sắp trốn ra khỏi hải vực thì đột nhiên có kiếm ý phong tỏa bốn phía.
Họ như đã đi lạc vào thế giới của kiếm.
Khắp thiên địa vạn vật đều có sự tồn tại của kiếm.
Tựa như là địa phận của thần.
"Kiếm của ta lấy từ giữa thiên địa, cho nên trong thiên địa không có gì là kiếm của ta không chém được"
"Chân trời góc biển, nơi mà mắt nhìn đến được đều là nơi kiếm tồn tại"
"Chém!"
Trong nháy mắt, bọn Dương Sóc cảm thấy cả đất trời đều bị kiếm bao phủ.
Mà họ đã trở thành sinh linh dưới kiếm.
Đối mặt với một kiếm này của Chúa Tể sinh mệnh khiến họ hoảng sợ vô cùng.
Khi họ lấy lại tinh thần đã phát hiện bóng dáng của mình đang dần dần biến mất.
Trước khi ý thức biến mất, họ cũng không biết sao bản thân lại bị nhắm đến. Đến cùng là kẻ nào dẫn hai người kia tới?
Nghiệp chướng, còn chưa kịp nghênh đón chủ tử trở về mà họ đã phải tiêu tán.
Người của Tu Chân giới quả thực quá độc ác.
Keng!
Lý Lạc Thư thu kiếm, tư thế cực ngầu.
Trong khoảng khắc hắn quay người lại, những kẻ kia đã nát thành bột phấn.
"Kết thúc rồi"
Hắn nói với Chu Tự.
Thấy vậy, Chu Tự vô thức vỗ tay.
Ngầu quá đi mất!
Kiếm của ta lấy từ giữa thiên địa, cho nên trong thiên địa không có gì là kiếm của ta không chém được.
Sửa lại tý để lần sau sử dụng mới được.
Quyền của ta học được từ những tinh tú, cho nên dưới vòm trời này không có gì là quyền của ta không phá được.
Hay thật!
Thu Thiển:
"..."
Nàng có hơi lúng túng, chủ yếu là Chu Tự nói hắn sắp kết hôn rồi nên mới tới đây đánh nát tất cả, nhưng lại luôn có cảm giác như đang tuyên cáo với tất cả mọi người vậy.
Nhưng mà nàng cũng có chút hưng phấn nữa.
"Đã giải quyết xong chuyện ở đây rồi, chắc mấy người Tiêu Bộ cũng đánh xong rồi, chúng ta ra ngoài tìm hắn đi"
Chu Tự nói.
"Được"
Lý Lạc Thư thu kiếm, gật đầu.
Lúc ba người đi ra ngoài, phát hiện người đàn ông cao to lúc đầu vẫn còn ở đó.
Hắn quỳ trên mặt đất cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai người mà mình đã đắc tội đã thực sự đánh nát Thần Quốc của họ.
Sao lại có thể thế này?
Chu Tự thấy hắn đau khổ như vậy thì cũng có lòng tốt mà giải thoát cho hắn.
Phịch một tiếng.
Ba người bắt đầu đi về phía mặt nước.
Lúc này ở bên ngoài, Lệ Hải vốn muốn động thủ đang ngẩn ra, trong khoảng khắc vừa rồi hắn đã cảm nhận được luồng kiếm ý kia.
Nếu không phải vì người này không nhằm vào hắn, vậy thì vừa rồi chắc chắn hắn cũng phải chết.
"Rời khỏi nơi này trước đã, có thể họ sắp đi ra rồi."
Quang Thủ nhắc nhở.
"Vì sao, vì sao lại như vậy? Trước kia ngươi nói muốn hành động vào giữa tháng năm cũng là vì điều này ư?"
Lệ Hải hỏi.
"Đúng thế"
Quang Thủ có chút bất đắc dĩ nói:
"Mặc kệ ngươi muốn thế nào, nếu bây giờ mà gây chuyện chắc chắn sẽ sinh ra rắc rối. Việc nhỏ còn đỡ, việc lớn thì ngay cả cơ hội phản kháng ngươi cũng không có. Ngươi nghĩ rằng việc hôm nay đã là nghiêm trọng rồi sao?
Không đâu, thật ra đây chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi" "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Lệ Hải lại hỏi.
"Các ngươi nên chú ý đến Tu Chân giới một chút"
Quang Thủ bắt đầu dung nhập vào hư không:
"Người sắp kết hôn chính là Thánh Tử Ma Đạo, cũng chính là con trai của cự phách Ma Đạo đương thời. Đổi sang một cái tên có lẽ trực quan hơn một chút. Người sắp thành hôn là con trai của Tịnh Thần Chu Vương"
"Tịnh Thần Chu Vương?"
Lệ Hải ngây ngẩn cả người.
Hắn không nghe thấy cái tên này từ rất lâu rồi.
Lúc này, hắn vô thức cảm thấy e ngại.
"Không chỉ như vậy, hắn còn là Quang Thủ nói.
đồ đệ của Liệt Dương Lý Chủ, cháu trai của Đại Đạo Tô Tôn"
1095 chữ