Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1101: Xấu Hổ Quá "Đúng rồi.




Hắn có hơi khó xử hỏi.

"Ta có mấy người họ hàng, có thể dẫn theo không?"

"Tùy thôi, ngươi cứ dẫn theo đi, vẫn sẽ có chỗ ngồi" "Hơi...hơi đông"

Chung Hổ nói khẽ.

"Không sao, nhiều người thì náo nhiệt"

Chu Tự đáp.

Có thể thêm bao nhiêu người? Có thể thêm một bàn nữa không?

"Vậy...vậy thì tốt Chu Hổ thở phào nhẹ nhõm.

Thu Thiển nhìn, luôn cảm thấy họ hàng của Chung Hổ không bình thường lắm.

Lại trò chuyện vài câu, mấy người Chu Tự mới mở cửa không gian rời đi.

Lần này là đi đến chỗ Thần Vận Mệnh.

Đến trước cửa nhà họ, Chu Tự chợt nhớ ra:

"Ta đột nhiên nhớ ra, nếu dẫn theo người nhà thì có phải chỉ cần một bao lì xì thôi không?"

"Theo lý thì là vậy.

Thu Thiển gật đầu.

"Cảm thấy có hơi lỗ"

Chu Tự vốn định chuẩn bị một phần nhưng lần này lại lấy ra hai phần.

Xong rồi thì hắn mới nhấn chuông cửa:

"Chúng ta vào tham quan thử nhà này đi, thật sự rất to, sửa sang lại vô cùng tốt. Không biết lúc còn sống liệu chúng ta có mua nổi không"

"Ta cảm thấy căn mà chúng ta đang ở cũng tốt mà"

Thu Thiển nói.

"Không tốt, con cái nhiều thì không còn phòng nữa"

Chu Tự lắc đầu nói.

"Đại ca, chúng ta vào tham quan phòng ốc đi"

Lý Lạc Thư ở bên cạnh nói.

Lúc này Dương Siêu đến mở cửa.

Đối phương còn chưa mở miệng nói thì Chu Tự đã đưa thiệp với bánh kẹo:

"Cái này là cho ngươi, còn phần của Thần Vận Mệnh để ta đưa"

Nói xong Chu Tự ba người họ đã bước vào trong:

"Đi, để ta dẫn đại ca tham quan một chút."

"Không phải..."

Dương Siêu lập tức nói:

"Trong nhà...có người"

Sau đó đã không kịp nữa rồi.

Chu Tự ba người họ xông vào thì thấy trên bàn ăn có một gia đình ba người đang ngồi.

Đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông khoảng hai mươi tám chín tuổi, đầu đinh, rất có mùi vị đàn ông.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ rộng rãi, trang điểm nhẹ.

Thần Vận Mệnh thì ngồi giữa họ, hình như đang rất vui.

Mà lúc này, ba người kia nhìn qua, vẻ mặt cả ba đều kinh ngạc.

"Thật, thật ngại quá, chúng ta lại đến lần nữa"

Nói xong Chu Tự dẫn người ra ngoài, lần nữa đến nhấn chuông cửa.

Việc này khiến cho nam nữ chủ nhân của ngôi nhà này sửng sốt. "Tiểu Mệnh có nhà không?"

Chu Tự đứng trước cửa bình tĩnh hỏi.

"Có"

Dương Siêu gật đầu, đang muốn mở cửa.

Nhưng mà cửa lại bị Chu Tự chặn lại, hắn mỉm cười nói:

"Không có ở nhà à? Vậy không sao, thiệp mời ngươi giúp ta đưa cho hắn, bọn ta không làm phiền nữa"

Lúc này Thu tỷ đưa thiệp mời qua.

Đưa xong thiệp cưới thì ba người trực tiếp quay đầu rời đi.

Bất lịch sự, bất lịch sự quá rồi.

Nhưng mà sẽ không đi vào làm phiền ba người ăn sáng nữa.

Nhìn ba người đi vào cửa không gian, Dương Siêu đứng tại chỗ chìm vào mơ màng.

Ba người này thật là không thể tưởng tượng được.

Ba người xuất hiện trên đường phố, cảm giác hơi tiếc nuối.

"Vốn dĩ muốn tham quan căn nhà một chút, ai ngờ ngại đến không dám đi vào"

Chu Tự lắc đầu rồi thở dài.

"Ta cũng chưa xem bao giờ, lần sau phải đi mở mang tầm mắt.

Lý Lạc Thư nói.

Thu Thiển nhìn hai người này, nhất thời không nói nên lời.

Sau khi xác định không còn ai cần phát, Lý Lạc Thư liền về nhà đi ngủ.

Có thể ngủ tiếp mấy tiếng nữa, tối dậy trực ca đêm.

Cũng không đến nỗi tối sẽ buồn ngủ.

"Vậy chúng ta thì sao?"

Thu Thiển hỏi.

"Đến nhà Tam lão bản đón Nguyệt tỷ"

Chu Tự nói.

"Tam lão bản cũng không thèm quan tâm ngươi Thu Thiển cười nói.

"Nói như người ta thèm quan tâm nàng ấy vậy"

Chu Tự khinh thường nói.

Đợi đến khi đến chỗ Tam lão bản thì Chu Tự phát hiện Chu Tước đã ở đây.

Nàng ngồi trước mặt Tô Thi đang chỉ bảo gì đó.

Còn Tô Thi ngồi ngay ngắn, đang không ngừng đọc sách.

Thấy Chu Tự đi đến, nàng liếc một cái, ánh mắt lộ chút giận dữ.

Chu Tự giả vờ không thấy, sau đó dẫn Nguyệt tỷ đi.

"Bọn ngươi cứ bận tiếp"

Tô Thị:

"..."

Hàn Tô gật đầu cười, thuận miệng an ủi Tô Thị:

"Tối nay phát huy tốt một chút thì có thể học xong trước khi trời sáng "Kệ ngươi.

Tô Thi bắt đầu chăm chỉ đọc sách.

Trên đường trở về, Chu Ngưng Nguyệt vẫn còn ôm không ít đồ ăn, có trái cây với đồ ăn vặt.

"Nguyệt tỷ, ngươi còn ăn đồ ăn vặt hả?"

Chu Tự hơi bất ngờ.

"Ta không ăn gì mấy, nhưng mà là một chút thành ý của người ta nên ta chỉ có thể đem về thôi.

Chu Ngưng Nguyệt ôm đống đồ ăn vặt nói.

"Một chút thành ý của người ta?"

Chu Tự cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi lại nói:

"Lúc đi về chỉ có ngươi tự dọn đồ thôi mà, Đại lão bản với Tam lão bản đầu nói cho ngươi mang đi"

"Tô Thi quên nói Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự chân thành nói:

"Đứa trẻ tám tuổi có biết gạt người không?"

"Biết"

Chu Tự gật đầu lia lịa.

"Đó là đứa trẻ không ngoan"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Nguyệt tỷ năm sau ba mươi mốt rồi nhỉ?"

Thu Thiển mở miệng hỏi.

"Năm sau chín tuổi"

Chu Ngưng Nguyệt đáp.

"Năm ngoái mấy tuổi?" Chu Tự hỏi.

"Bảy tuổi"

"..."

Mất một lúc, họ đi đến cư xá lân cận, thuận tiện đi mua chút đồ để về nhà nấu cơm.

"Tối nay nấu đồ ăn ngon cho ngươi ăn"

Thu Thiển cười nói.

Nhìn thấy nụ cười này, Chu Tự cảm thấy bụng có hơi không khoẻ.

Còn Nguyệt tỷ thì không cảm thấy gì, không có cơm gì mà nàng không dám ăn.

Dù tối nay phải vào nhà vệ sinh nàng cũng không sợ.

Có lúc Chu Tự cảm thấy rất khâm phục Nguyệt tỷ.

Sau khi ăn xong cơm, Chu Tự sờ lên bụng vài lần, không có cảm giác gì.

Thuốc chưa ngấm sao?

1146 chữ