“Công lực ngàn năm đầy rồi, mấy ngày nay không thấy có dã thú xông vào. Thật sự không được thì phải đến vùng ngoại ô đi dạo xem.”
Hắn nghĩ trong lòng. Sau đó hắn chờ báo giờ, nhưng đợi một lúc, không nghe thấy tiếng báo giờ.
Hắn quay đầu nhìn về phía sofa, bóng dáng luôn ngồi ở đó đọc sách xem album không xuất hiện, nhất thời hắn có cảm giác cô đơn.
“Thói quen thực đáng sợ.”
Hắn đã quen với sự tồn tại của Thu Thiển đích, một tháng rồi. Hầu như nàng chưa từng ngừng báo giờ, bây giờ ngừng báo, hắn cảm thấy nhớ nhung.
Hắn lấy điện thoại qua xem, sáu giờ ba mươi chín phút. Vẫn sớm. Nhưng có một tin nhắn, là Lý Lạc Thư gửi đến.
Là kết quả xem mắt?
Hắn mở ra xem, bên trên là một đoạn tin nhắn như này: [biểu tượng khóc lóc], ta đã nghĩ cả đêm, sau đó ta mới nhớ ra ta chia tay với bạn gái rồi, đó là bạn gái cũ.
Chu Tự:
“...”
Hắn định đưa theo thật?
Đàn ông đích thực.
Hắn tự thẹn không bằng, bây giờ hắn học được đặc hiệu cũng xấu hổ nói ra, sợ bị nói là ngốc nghếch. Càng lớn lên càng để ý đến ánh mắt của người khác.
Chu Tự không đưa ra chủ ý bừa bãi, chủ yếu là hình như đối phương dám thực sự.
“Kinh nghiệm cho thấy xem mắt vẫn nên tránh hiểu lầm.”
Chu Tự trả lời một câu.
Hắn đã để xảy ra hiểu lầm, chắc chắn Thu Thiển có thể phát giác được là hiểu lầm, nhưng mỗi lần nói một câu “ta hiểu”, hắn lại cảm giác đối phương hiểu lung tung hết cả.
“Đại ca cũng xem mắt?”
Lý Lạc Thư gửi tin nhắn đến.
“Xem mắt một lần.”
Chu Tự trở về câu.
“Thành công rồi? Hai người hỏi nhau những gì? Không có chủ đề nói chuyện thì làm sao để tạo ra chủ đề nói chuyện?”
Lý Lạc Thư hỏi những câu hỏi rất bình thường, nhưng Chu Tự không trả lời được những câu hỏi này.
Nhưng xuất phát từ ý tốt, hắn vẫn quyết định nói một số lý luận:
“Thông thường con gái thích được khen, trong khi trò chuyện ngươi tìm cơ hội khen nàng, đừng quá khoác lác cũng đừng quá chung chung. Không xinh đẹp thì đừng khen xinh đẹp, nếu xinh đẹp thì khen nội hàm một chút, ví dụ như tính cách. Thấp lùn thì khen nhỏ nhắn, cao thì khen mảnh mai, béo thì khen đáng yêu, nói nhiều thì khen hoạt bát nhiệt tình, nói ít thì khen điềm tĩnh. Có thể cụ thể thì càng tốt, ví dụ khen đôi mắt, khen ngón tay.”
“Hơi khó, có gì dễ hơn không? Đại ca dạy ta đi, cha mẹ ta đã ra thông điệp, nếu xem mắt thất bại họ sẽ giúp ta xin nghỉ việc. [Biểu cảm cầu xin].”
Lý Lạc Thư lại gửi tin nhắn đến.
Chu Tự suy nghĩ sau đó bắt đầu gõ chữ:
“Vậy ngươi trực tiếp tìm lúc thích hợp khen trang phục của nàng, ngươi nói trang phục của nàng kết hợp phụ kiện vô cùng hợp với nàng, nếu có thể bày tư thế nghiêng người sẽ càng đẹp hơn. Vừa khen lại vừa đề ra yêu cầu nho nhỏ, không đến mức khen nàng lên tận mây xanh, còn có thể khiến nàng nghe lời ngươi một cách ngấm ngầm mà không nhận ra.”
“Nhớ kỹ rồi, còn nữa không?”
Lý Lạc Thư trả lời rất nhanh.
“Các ngươi xem mắt có đi ăn không?”
Chu Tự hỏi.
“Chắc là không ăn đâu, có thể là ở trên núi, nhà gái khá là xa xôi hẻo lánh.”
Lý Lạc Thư trả lời.
“Vậy khi hai ngươi đi ngắm cảnh, khen con người nàng không chỉ xinh đẹp mà chọn nơi hẹn hò cũng là cảnh đẹp, sắp sánh được với tranh của ngươi vẽ rồi, hoặc là nói sánh được với những bức ảnh mà ngươi chụp ở các nơi, khen nàng xinh đẹp có con mắt có tâm hồn, nhân tiện nâng cao bản thân. Nếu đến chỗ ăn uống, để nàng gọi món, khen nàng biết gọi món, đều là món ngon, sánh được những món ngươi làm. Nâng cao bản thân, cũng dễ dàng tạo ra đề tài. Phải nắm chắc tiêu chuẩn.”
Chu Tự gõ chữ rất lâu.
“Đại ca, ta hiểu rồi, khi nào chắc chắn được thời gian, ta đi khen nàng.”
Lý Lạc Thư vô cùng cảm kích. Chu Tự không nói gì. Đây chỉ là lý thuyết mà hắn từng đọc được trước đây. Điều đáng tiếc là hắn cũng không biết, cũng chưa từng sử dụng. Hình như cũng không cần rắc rối như vậy.
Tuy rằng Thu tỷ khiến người ta cảm thấy xấu xa, nhưng rất dễ tiếp xúc.
“Đúng rồi đại ca, khi ta quay về nhìn thấy một trận đồ, nghe nói có rất ít người giải được, đại ca muốn thử không?”
Lý Lạc Thư lại gửi tin nhắn đến và một hình ảnh.
Chu Tự xem qua, phát hiện là hình ảnh trận pháp rất kỳ lạ. Hắn hoàn toàn không hiểu. Hắn không trả lời, chốc nữa hỏi Nguyệt tỷ xem sao.
…
Đánh răng rửa mặt xong, Chu Tự bắt tay vào làm bữa sáng.
Nhìn lướt qua phòng của Thu Thiển, cánh cửa đóng kín, có linh khí lay động.
Nếu đoán không nhầm, có lẽ đang lên cấp.
Sắp Đấu Giả thất phẩm rồi, thực lực tăng lên rất nhanh, sắp tới ba vị lão bản hẳn là cũng sẽ thăng cấp, không biết mấy vị đây.
Hắn lấy sủi cảo và màn thầu từ trong tủ lạnh ra, tính hấp lên ăn với cải muối.
Bận rộn xong, hắn sẽ học Viễn Cổ văn.
Hấp cũng cần thời gian.