Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 115: Cứu Vãn




Minh Nam Sở lấy di động ra, gác chân lên chiếc ghế bên cạnh, chuẩn bị bản sao.

“Ta phải ngắm dáng vẻ của mình, như vậy có thể nhìn ra ưu điểm của mình.”

Tô Thi soi gương nói.

Người mới ngưng tụ tia linh khí đầu tiên và tiến vào bậc chín giống như chơi trò chơi vậy.

Nàng hoàn toàn không bằng người ta.

Hàn Tô lấy sách ra đọc:

“Chẳng phải ngươi đã giết rất nhiều quái vật hoang dã, thu hoạch rất lớn sao? Sao không thấy ngươi khoe ra?”

Lời này là nói với Tô Thi, còn chuyện tu vi của Chu Tự thì họ không nhắc đến một cách ăn ý, cũng không cần đi xác định. Lần sau trước khi chuẩn bị đồ vẫn nên hỏi tu vi của Chu Tự, đúng là không phải tiến độ của con người.

“Vốn dĩ ta cũng muốn nói.”

Tô Thi tạo xong kiểu tóc, ngồi xuống bên cạnh Hàn Tô nói:

“Nhưng nghĩ lại ta cũng không quá thân thiết với Chu Tự, mà hắn đã có vợ chưa cưới, còn vừa mới gia nhập giới tu chân, ta lại xinh đẹp, sợ rằng sẽ gây ra hiểu lầm.”

“Cứ nói thẳng ngươi chỉ coi hắn là đồng nghiệp thì chẳng phải là được sao?”

Minh Nam Sở nhìn điện thoại di động nói.

“Vậy thì lại thể hiện ta yêu bản thân mình quá, vẫn nên từ từ thân thiết mới tốt, người xinh đẹp cũng có nỗi khổ.”

Tô Thi nói.

“Đừng nghĩ nhiều, với biểu hiện hiện tại của hắn, có thể thực sự chỉ coi ngươi là đồng nghiệp bình thường thôi.”

Hàn Tô nhắc nhở nói.

“Ý của Hàn Tô là, trong mắt hắn, chắc ngươi cũng chỉ bình thường thôi.”

Minh Nam Sở bổ sung một câu.

“Ta có đẹp không?”

Tô Thi hỏi.

“Đẹp.”

Hai người đồng thanh trả lời.

Nhưng một người thì cúi đầu đọc sách, một người cúi đầu chơi điện thoại.

“Ta đi làm việc đây.”

Tô Thi tức giận đứng lên rồi nghĩ đến điều gì nói:

“Quyển Thanh Quái Công Lược của ta để ở đâu?”

“Hỏi Chu Tự đi.”

Minh Nam Sở nói.

“Hắn tan làm rồi.”

“Vậy thì tự tìm đi.”

“Không tìm thấy.”

“Sách của mình mà ngươi cũng không tìm thấy?”

“Cũng không phải ngươi không biết ta vô dụng.”

“..., ngươi ăn Trí Tuệ Quả đi, có lẽ còn có thể cứu vãn một chút.”

“Ta không ăn.”

“...”

...

Hết giờ làm là Chu Tự lập tức về nhà học tập, hắn học chữ viễn cổ không nhanh, nhưng tiến độ cũng không chậm. Ít nhiều cũng nhận biết được một số chữ, hiểu được ý nghĩa của một số chữ. Ý nghĩa của một chữ khác với một câu. Nên cần phải đọc rất nhiều sách, luyện tập thật nhiều.

Luyện tập chủ yếu là để viết được chữ chuẩn nét chính xác. Chỉ khi hắn cảm giác có công lực ngàn năm, mới tính là viết được thực sự. Khó hơn rất nhiều so với học chữ bình thường. Cũng may hắn không sợ khó khăn, mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần năng lượng.

Chủ nhật Chu Tự cũng không ra ngoài, hắn vẫn đang làm bài. Thu Thiển chuẩn bị tài liệu luyện tập cũng không đủ cho hắn làm, khiến Thu tỷ cũng phải kinh sợ. Lo lắng liệu có phải có vấn đề gì, giống như kiểu tẩu hỏa nhập ma.

Chu Ngưng Nguyệt đã hiểu lời cha mẹ nói, đệ đệ của mình học hành rất không bình thường, trước kia họ cũng lo sợ tinh thần của hắn có vấn đề.

“Tại sao học tập có thể khiến hắn vui vẻ?”

Chu Ngưng Nguyệt hỏi Thu Thiển ở một bên. Thu Thiển đang nhìn chằm chằm tài liệu, nghĩ thầm tìm một cơ hội đốt hết đi, mình lại không bằng số tài liệu học này.

Một tuần mới bắt đầu.

Sáng sớm thứ năm.

Chu Tự quan sát Ma Chủng còn đang cố gắng hấp thụ công lực ngàn năm, có chút không hài lòng. Hắn cảm giác cùng với thời gian trôi, hiệu suất của Ma Chủng càng lúc càng thấp.

“Sau bốn vòng, Ma Chủng có vẻ lực bất tòng tâm. Bắt đầu lười biếng rồi?”

Đây là bệnh chung của phần lớn nhân viên. Đương nhiên, hắn đi làm không cần lười biếng, bởi vì hắn vốn rất nhàn. Phân loại sách xong, thống kê rồi sắp xếp số sách cần lên kệ, cơ bản là hết việc. Cũng không có mấy khách, nếu có cũng đều vào xem sách, có rất ít người mua. Có thể là bởi vì không mua nên họ cũng ngại không đến thắc mắc.

Mấy ngày nay chỉ có một người đến hỏi hắn vị trí của quyển sách nào đó, cuối cùng người đó mua một quyển sách thiếu nhi. Có lẽ là để tìm cảm giác tồn tại và ở lại quá lâu nên ngại ra về tay không.

Da mặt Lý Lạc Thư khá dày, hỏi bao nhiêu vấn đề, cuối cùng cũng không mua sách. Nhưng hôm qua Lý Lạc Thư gửi tin nhắn đến, nói hai ngày nay hắn phải đi xem mắt, hỏi ý kiến của Chu Tự. Chu Tự cho vài ý kiến, Lý Lạc Thư đều cảm thấy không ổn. Cuối cùng hắn bảo Lý Lạc Thư đưa bạn gái cũ đi cùng, người một nhà phải đầy đủ. Lý Lạc Thư có nghe theo hay không cũng không biết. Người bình thường chắc sẽ không nghe theo.

Sau khi thúc giục Ma Chủng để nó tăng ca, Chu Tự dồn ánh mắt lên linh khí Chu Thiên.

Hiện tại linh khí Chu Thiên có bốn màu đỏ, cam, vàng, và xanh lục, tiến độ cũng không nhanh.

Trí Tuệ Quả tiêu hao hết cũng chưa chắc có thể tiến vào binh giả bậc tám, không thể so với Ma Chủng. Xác định được trạng thái hiện tại, Chu Tự liền tỉnh lại.