Lúc này Hạ Vũ Trúc mới phát hiện, hai người đang đồng hành phía dưới kia chẳng biết đã biến đâu mất rồi.
Nhưng bây giờ là lúc chú ý tới Đạo Tử ư?
Không, có người muốn đăng đỉnh!
"Người đăng đỉnh đâu rồi? Vì sao ta tìm không thấy?"
Người xung quanh nhìn Kiếm Chủng, thắc mắc mà thốt lên.
"Đã tiến vào lãnh vực kiếm rồi, rất khó để theo dõi, phải chờ tới lúc xông ra lãnh vực mới được. Lúc đầu ta hao tốn mất bảy ngày, người này có vẻ không tầm thường, có khi chỉ cần một hai ngày là có thể xuất hiện.
Hạ Thiên Khuyết vừa dứt lời đã nghe một tiếng răng rắc vang lên.
Dường như không gian Kiếm Chủng vừa xuất hiện một khe hở.
Ngay sau đó lại có một tiếng động vang lên, hai thân ảnh hóa thành quang mang phóng thẳng lên đỉnh núi.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, trấn áp không gian tứ phương, phá vỡ tất cả chướng ngại.
Mạnh như vũ bão, không thể nào ngăn cản.
Quang mang chiếu sáng đại địa.
"Sao lại nhanh như thế chứ, lại còn là hai người?"
Hạ Thiên Khuyết có chút khó mà tin được, lúc này hai thanh kiếm trên không trung phát ra quang huy lóa mắt, dường như muốn trấn áp hai thân ảnh đang xông lên kia.
Cố Nhạn ngẩng đầu nhìn lên không trung với ánh mắt không thể nào tin được, nàng nói:
"Các người nhìn hình dạng của họ xem, đây chẳng phải là Thánh Tử và Đạo Tử sao?"
Nàng vừa dứt lời, những người xung quanh bắt đầu xác định hình dạng của hai người.
"Đúng là Đạo Tử"
Lạc trưởng lão ngạc nhiên thốt lên:
"Không phải hắn tốn cả một đêm mới đi được một phần mười sao? Sao đột nhiên lại nhanh như vậy chứ?"
"Hắn tăng tốc từ khi nào vậy?"
Hạ Thiên Khuyết hỏi ngay lập tức.
Cố Nhạn là người nhìn rõ nhất, nàng trả lời:
"Sau khi hắn gặp được Thánh Tử thì bắt đầu tăng tốc, hai người họ sóng vai nhau đi, rồi lại biến đi đâu mất"
Hạ Vũ Trúc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó:
"Đạo Tử đang chờ Thánh Tử ư?"
"Họ đang tranh đấu?"
Hạ Thiên Khuyết có chút khó hiểu.
"Không phải mọi người đều nói Đạo Tử đang xuống dốc sao? Vì sao hắn có thể đăng đỉnh với tốc độ như thế này chứ?"
Có người khó hiểu thốt lên.
"Không hay rồi, bọn họ sắp gặp phải Thiên Kiếm rồi"
Một vị tiên tử hoảng sợ:
"Vậy mà họ lại chẳng hề có chút phòng bị, sắp gặp phải trấn áp rồi đây"
Những người khác cũng vô cùng hoảng hốt.
Bọn họ cảm thấy hai người quá tự cao.
Lúc này, những người khác cũng nhìn thấy hai bóng người kia.
Mạc Vấn thấy rất rõ ràng, hắn đứng im tại chỗ, bên tai văng vẳng những gì Chu Tự từng nói.
Bây giờ bụi bay, ánh sáng phát ra chiếu xuyên ngàn vạn núi xanh.
"Hóa ra chỉ có mình ta đang khoác lác, hắn thật sự rất lợi hại"
"Không có gì nghi ngờ nữa, hắn tên là Chu Tự, chắc chắn không phải trùng tên trùng họ với Thánh Tử Ma Đạo, mà hắn chính là Thánh Tử Ma Đạo"
Mạc Vấn cảm thấy thế giới này đang đùa bỡn mình.
Lần này hắn đã chứng kiến cái gì gọi là thiên chi kiêu tử.
Hơn nữa người đứng cạnh Chu Tự kia cũng như vậy.
Hắn nhớ rất rõ bóng lưng đó.
Dù bây giờ đã không còn quang mang như trước đây, nhưng Mạc Vấn không thể nào quên được.
Kiếm Thư, Đạo Tử Đạo Tông Thiên Vân.
"Bắt đầu đăng đỉnh rồi"
Chu Ngưng Nguyệt đứng phía dưới cũng không khỏi cảm khái.
Dù hai người đó, một người chuunibyou, một người biến thái. Nhưng không thể thừa nhận rằng người trong tu chân giới đều phải ngước nhìn họ.
Thanh Thủy Tiên Tử sững sờ ngay tại chỗ.
Thật sự không phải là đang nói đùa sao?
Thu Thiển nhíu mày:
"Họ cứ xông lên như thế à? Không hề đề phòng chút nào cả ư?
"Có gì để đề phòng chứ, ngươi còn không hiểu chắc?"
Chu Ngưng Nguyệt cắn quả bất tử rồi nói.
Thu Thiển:
"..."
Chu Tự thật không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà hôm nay hắn còn lo lắng mình không thể nào đăng đỉnh.
Lúc này có rất nhiều người đang quan sát, kiếm ý ở ngay phía trước họ, nếu tiếp tục tiến lên thì chắc chắn sẽ đụng phải.
Vậy nhưng hai người đều chẳng hề đề phòng, cứ như là không nhận ra vậy.
Có không ít người cảm thấy hai người chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng rất nhanh sau đó họ đã phát hiện bản thân sai rồi.
Tốc độ của hai người càng ngày càng nhanh, vô số tiểu kiếm hình thành từ kiếm ý bắt đầu công kích.
Kiếm chạm vào người họ, không ngừng vỡ vụn, thậm chí họ còn chẳng thèm nhìn dù chỉ là một chút.
Không sợ hãi.
"Khí thế thật đáng sợ, nhưng Thiên Kiếm cũng không phải chỉ có những kiếm ý này. Nếu tiếp tục đi lên như thế thì khó có thể chịu đựng được"
Trưởng lão Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông bắt đầu lo lắng.
Hạ Thiên Khuyết nhìn hai người, hắn không nói gì cả. Bởi tới tận hôm nay hắn mới hiểu được sự chênh lệch giữa mình và hai người này.
Lúc trước hắn đăng đỉnh khó khăn cỡ nào.
Hôm nay họ tiến thẳng không lùi, mạnh như vũ bão.
"Đến rồi"
Cố Nhạn kích động thốt lên.
Tất cả mọi người đều chăm chú, như là đang chờ đợi kết quả.
Thiên Kiếm giáng lâm, dường như hai bóng người kia cũng đã nhận ra nguy hiểm.
Họ vươn tay ra, nhưng dù là thi triển thuật pháp hay thủ đoạn khác cũng đã không kịp nữa rồi.
Thiên Kiếm đã gần trong gang tấc.
Răng rắc.
Trước mặt tất cả mọi người, Chu Tự vươn tay ra bắt lấy thanh kiếm trước mặt, sau đó bóp chặt.
Rắc!
Thiên Kiếm vỡ vụn rồi tan rã.
1120 chữ