Sau đó phiêu tán như bột phấn.
Mà Lý Lạc Thư dùng hai ngón tay điểm vào mũi nhọn của kiếm.
Ầm!
Một tiếng động giòn giã vang lên, thân kiếm vỡ vụn, hóa thành bụi phấn.
Trước mặt họ, mọi chướng ngại vật đều chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi.
Lúc này, bọn người Hạ Thiên Khuyết nhìn Chu Tự và Lý Lạc Thư đi tới đỉnh Kiếm Chủng.
Gió thổi lướt qua thân thể cả hai, khiến vạt áo hai người bay phấp phới.
Bình tĩnh mà lạnh nhạt, dường như đối với họ thì việc đăng đỉnh chỉ là bình thường mà thôi.
Mà đám người Hạ Thiên Khuyết đã ngây ngẩn cả người.
Một tay phá thiên kiếm, búng tay thành mây khói.
"Sao có thể như thế được?"
Hạ Vũ Trúc vô cùng rung động.
Sao lại có người đăng đỉnh nhanh như thế chứ?
Không chỉ nàng mà những trưởng lão khác cũng có cảm xúc tương tự.
Trong nhận thức của họ, chưa từng có ai đăng đỉnh Kiếm Chủng như thế này.
"Có lẽ...đây chính là thiên kiêu"
Hạ Thiên Khuyết đột nhiên cười nói:
"Quả nhiên kiếm đạo không hề giống như những gì chúng ta học, nó vốn nên cường thế như kia"
Lúc này họ đều đưa mắt dõi theo hai người trên đỉnh, không biết họ muốn làm gì.
Lúc này họ nghe được cuộc đối thoại của hai người.
"Kiếm Chủng này khá lợi hại đấy, ngốn nhiều thời gian của chúng ta như thế cơ mà"
Chu Tự nói mà có chút bội phục.
"Ừm, đúng là rất lợi hại. Trên đường đi ta cũng cảm nhận được kiếm ý, tiền bối Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông quả là đáng giá khâm phục"
Lý Lạc Thư cũng gật đầu.
"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu ngộ đạo?"
"Có lẽ ta có thể đốn ngộ ở đây, ta đã bị nhốt quá lâu rồi"
"Ta cũng thế."
Hai người nói rồi ngồi xem bằng xuống, bắt đầu tham ngộ kiếm đạo.
Mà phía dưới nghe cuộc đối thoại của họ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Nhất là những trưởng lão của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.
Họ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
Khá lợi hại, ngốn nhiều thời gian của họ như thế ư?
Quả nhiên, trước mặt cường giả thì ai nấy đều bình đẳng.
"Đi gọi những người vừa rời đi tới đây, nói cho họ biết rằng đã có người đăng đỉnh"
Lạc trưởng lão nói.
Rất nhanh những người kia đã bay tới.
"Ai đăng đỉnh thế?"
"Ngươi tự nhìn đi Chỉ liếc mắt qua những người kia đã ngây ngẩn cả người.
"Đạo Tử ư? Không phải hắn đang kẹt ở một phần mười quãng đường sao? Đột nhiên lại đăng đỉnh thế này?"
"Ha ha, người ta đùa ngươi thôi, tới lúc rồi thì lại dùng hai ngón tay phá Thiên Kiếm, đăng đỉnh Kiếm Chủng, tỏa sáng đại địa. Ngươi quá tầm thường, không hiểu được cái gì là thiên kiêu "Không thể nào, cho dù nhanh cũng không thể nhanh như thế được."
"Bỏ lỡ rồi thì không quay lại được đâu, cả đời này ngươi cũng sẽ không chứng kiến được cảnh tượng tuyệt thế như lúc nãy. Ta cảm thấy cho dù mấy ngàn năm sau cũng khó có được lần thứ hai"
Trong lúc nhất thời, những người kia đều vô cùng đau lòng.
Đừng nói nữa.
"Xem tình hình tiếp theo đi, lỡ đâu lại giống trước đây thì sao. Trong lúc tất cả mọi người cảm thấy hắn có thể dẫn dắt kiếm đạo đi tới đỉnh phong thì quang mang lại vụt tắt?"
"Cũng đúng, cứ xem tiếp đi, lỡ đâu có biến hóa gì khác. Nhưng ngộ đạo cần bao lâu chứ?"
"Không biết nữa, có lẽ sẽ rất lâu. Tu vi của hắn là Nguyên Linh tứ phẩm, nếu thật sự lĩnh ngộ thì có thể xung kích thượng tam phẩm. Thượng tam phẩm đó, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ"
Đám người kinh ngạc không thôi.
Hạ Thiên Khuyết thở dài một hơi, thượng tam phẩm đúng là khó lường.
"Đúng rồi, các ngươi không nhìn Thánh Tử Ma Đạo sao? Hắn cũng đăng đỉnh, hơn nữa tốc độ cũng tương đương"
"Chuyện này...ta không hiểu mấy về Thánh Tử Ma Đạo"
Đúng thế, họ gần như là chưa từng gặp Thánh Tử Ma Đạo.
Chỉ là nghe nói thiên phú của đối phương rất cao, thực lực khó lường.
Lần trước có người nói là Trận Linh ngũ phẩm, sau đó lại có người nói là Nguyên Linh tứ phẩm.
Nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ mới Giai Linh lục phẩm.
Mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng họ cứ cảm thấy chưa đủ loá mắt.
"Ngộ đạo chắc sẽ tốn rất nhiều thời gian"
Hạ Thiên Khuyết nói xong lại bổ sung một câu:
"Nhưng họ có chút khác biệt, có lẽ sẽ nhanh thôi"
Trước đây hắn nói quá chắc chắn, bị mất mặt, bây giờ phải nói nước đôi.
Ít nhất sẽ không mất mặt.
Ầm ầm!
Đột nhiên chân trời truyền tới tiếng rền vang.
Điều này khiến không ít người chú ý tới.
"Xem ra thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều"
Hạ Thiên Khuyết bất đắc dĩ nói.
Hắn còn tưởng có thể yên ổn một khoảng thời gian, nào ngờ đối phương lại không thể chờ đợi được nữa.
"Thần Vũ Khí và Thần Trật Tự ư? Đúng lúc để ta xem thần minh lợi hại cỡ nào"
Lúc này Lạc trưởng lão nhìn một số người bên cạnh rồi nói:
"Đưa đệ tử vào Kiếm Chủng cả đi"
Kiếm Chủng là con đường cuối cùng của họ. Nếu Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông thật sự không địch lại được, Kiếm Chủng sẽ mở truyền tống trận, đưa tất cả mọi người đi.
"Các ngươi ở lại tông môn, mở đại trận ra. Ta sẽ đi chăm sóc mấy tên thần minh này"
Hạ Thiên Khuyết bước một bước rồi phóng thẳng vào không trung.
Hạ Vũ Trúc nhìn phụ thân, vốn nàng còn định nói thêm gì đó, cuối cùng lại không thể thốt nên lời.
Lúc này nàng không thể làm rối loạn mạch suy nghĩ của phụ thân, nên làm gì thì làm đó thôi.
Không thể tạo cho phụ thân quá nhiều áp lực. "Sẽ không sao đâu sư tỷ"
Cố Nhạn an ủi.
"Ùm."
Hạ Vũ Trúc gật đầu.
TIÊN ĐẠO QUỶ DỊ (BẢN DỊCH): Hài hước, xuyên giữa hiện đại và tiên hiệp, kinh dị....1114 chữ