Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1200: Dọa




Lúc trước nhìn không thấu thì thôi đi, sau khi ngộ đạo lại triệt để vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.

Quan Hà Phong.

Lý Cảnh Sơn nhìn lên bầu trời, cảm nhận được cơn gió đại đạo, nghe được ngữ điệu của đại đạo.

"Ta lấy đạo của hắn chứng đạo của ta, lấy tồn tại soi sáng từ đầu tới cuối"

Hình Ngọ thở dài rồi nói với sư phụ:

"Sư phụ, bây giờ có phải đang rất tức giận, thở không ra đúng không? Còn chưa vui được bao lâu đã nhận lấy đả kích trí mạng"

Lý Cảnh Sơn lườm đối phương một cái.

Hình Ngọ quỳ gối dưới cây, hai tay giơ cao, cầm một cây roi.

Giống như là đang mời ai đó động roi.

"Thực lực hiện tại của đồ đệ ngươi tính như thế nào?"

Hồng Nghệ hỏi.

"Không biết, phải xem hắn có ra tay không Lý Cảnh Sơn nghiêm túc đáp.

Không thể nào thông qua vẻ ngoài mà phán đoán thực lực được.

Phải nhìn lúc Chu Tự ra tay mới biết được.

Chu Tự của bây giờ đã không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng vẫn chưa biết thực lực lúc ra tay của hắn như thế nào.

Lúc này Chu Tự đứng trong không trung, tiếng nói của hắn truyền khắp tứ phương.

Đám người Hạ Thiên Khuyết không ai là không sợ hãi.

Chu Ngưng Nguyệt nhìn bóng người đứng trong đại đạo của Chu Tự kia, khó mà kiềm chế được:

"Mẹ ơi..."

Sau đó nàng lại nói tiếp:

"Con trai ngươi không có đặc hiệu, sao vẫn lợi hại thế chứ?"

Thu Thiển:

"..."

Nhưng nàng nhìn kỹ lại thì đúng là không có đặc hiệu.

Các nàng cũng không nhìn thấy được ba ngàn đại đạo.

Chu Tự đứng trong không trung, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua bầu trời sao vô tận, sau đó rơi vào một bóng người mơ hồ đang đứng gần Lý Lạc Thư.

Lúc này đối phương cũng nhìn hắn.

"Nhân loại, ngươi là quái vật gì vậy?"

Một giọng nói chấn động khắp nơi.

"Ngươi đã gọi ta là nhân loại, lại hỏi ta là quái vật gì?"

Chu Tự hỏi ngược lại.

"Nhân loại xảo trá, ta đang hỏi về thực lực của ngươi, để cho ta tự mình thử thực lực của ngươi xemBóng người đó nói rồi lại rục rịch ra tay.

Mà Chu Tự giơ chân lên trước hắn một bước.

Ngay lúc chân Chu Tự rơi xuống, hư không vô tận bắt đầu co rút lại.

Chỉ trong chớp mắt, Lý Lạc Thư và bóng người mơ hồ bên cạnh hắn vừa mới xa tận chân trời, lại xuất hiện trước mặt Chu Tự.

Không phải họ di chuyển, mà là cả bầu trời sao này đều bị co rút lại.

Biến hóa đột ngột này khiến bóng người mơ hồ kia cảm thấy kinh ngạc.

Khi hắn muốn ra tay, có một ánh mắt nhìn sang.

Chu Tự nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.

Ầm!

Tất cả lực lượng vỡ nát.

Thậm chí bóng người mơ hồ kia không thể nào ngưng tụ được sức mạnh.

Biến hóa hời hợt này khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi.

"Không thể nào, sao ngươi làm được điều đó?"

"Có mắt là được"

Chu Tự bình thản đáp.

Lúc này bóng người mơ hồ dần dần tiêu tán, hắn nhìn qua Chu Tự và Lý Lạc Thư rồi nói bằng giọng điệu lạnh lùng:

"Là ta đánh giá thấp tu chân giới rồi, lần sau đi, chúng ta vẫn sẽ gặp mặt. Không có Nữ Thần Trí Tuệ nhúng tay vào, ta không tin nhân loại các ngươi còn có thể ngăn cản được bước tiến của chúng ta.

"Nữ Thần Trí Tuệ?"

Chu Tự có chút bất ngờ:

"Ngươi quen nàng à?"

Đối phương không trả lời, chỉ hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Chu Tự thấy vậy thì biến mất ngay tại chỗ, hắn đi tới phía sau bóng người rồi đá ra một cước.

Bốp!

Bóng đen mơ hồ bị đá bay ra ngoài.

Ngay khi hắn muốn quay đầu dọa dẫm thì Lý Lạc Thư lại phi thân đá nghiêng một cước vào đầu của hắn. Bịch!

Lại đá bóng người mơ hồ kia quay về.

Đợi tới khi bóng người mơ hồ biến mất trong bầu trời sao, không gian nơi này cũng dần mất đi người chèo chống.

Chu Tự cũng thuận thế rút lui khỏi ba ngàn đại đạo.

Lúc này sụp đổ đang dần khôi phục, thiên địa đại đạo khôi phục bình thường.

Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông trở về thế giới bình thường.

Chu Tự thở phào một hơi, cuối cùng cũng lừa đối phương đi mất.

Không đánh lại, hoàn toàn không đánh lại.

Không phải là trạng thái của hắn không bằng đối phương, mà là công lực ngàn năm cứ như nước vậy, chỉ đánh mấy lần là hết rồi. Vừa rồi động đậy ánh mắt mấy lần đều đã tới cực hạn.

Ra tay u?

Ra tay là trực tiếp bị rút khô.

Hơn nữa hắn còn chẳng bước ra ngoài dù chỉ một bước, nếu không thì có khi còn chẳng đủ động đậy mắt. Chờ sự ảnh hưởng của bầu trời rút dần đi.

Chu Tự chỉ có thể dùng Phá Thiên Ma Thể để chống đỡ.

Ánh nắng lại chiếu rọi.

Chu Tự thấy một vị nam tử bọc giáp cả người đứng sau, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:

"Mọi người đừng nhìn ta như vậy, lần này ta chỉ tới để dạo chơi, không có ác ý.

"Thần Trật Tự?"

Có bốn bóng người đi từ trên cao xuống.

Tứ đại hộ pháp Ma Môn vây quanh Thần Trật Tự.

"Là các ngươi à? Đồ bại tướng"

Thần Trật Tự tự tin hơn hẳn.

"Lúc đó ta còn nhỏ, nhưng bây giờ thì khác rồi"

Thanh Long xoa nắm đấm, nụ cười ngập trên môi.

"Đợi tới lúc ta trưởng thành thì các ngươi đã không còn tồn tại nữa, khó khăn lắm mới gặp được một tên, bây giờ phải thử nghiệm xem sao chứ?"

"Nực cười, chỉ dựa vào các ngươi à? Bốn tên cộng lại cũng chẳng phải đối thủ của ta"

Một lát sau.

"Đừng đánh nữa. Nhân loại, ta thừa nhận ngươi rất mạnh.

Đùng!

Thần Trật Tự bị đá bay sang phía Chu Tước như bóng đá.

Sau đó lại bị Chu Tước truyền sang Huyền Vũ.

Huyền Vũ lại đá cho Bạch Hổ.

Bốn người cứ thế đá qua đá lại chơi.

1098 chữ