Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1201: Không Biết Xài




"Nhân loại, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục"

Rầm!

Thần Trật Tự lại bị đá bay ra ngoài thêm lần nữa.

"Nói mới nhớ, khi nào bản thể của ngươi mới trở về? Ta muốn thử nghiệm xem sao"

Sau khi Thanh Long đá đối phương ra ngoài thì hỏi với vẻ mặt tò mò.

"Có giỏi thì đánh lẻ đi, bốn người các ngươi đánh một mình ta thì tính gì chứ?"

Thần Trật Tự tỏ vẻ phẫn nộ.

Trong nháy mắt, Chu Tước giẫm đối phương dưới chân rồi nói rất chân thành:

"Được thôi, đánh tay đôi thì đánh tay đôi. Chúng ta xuống dưới vẽ một khu vực, đánh tay đôi"

"Để ta gọi mấy người Hình Ngọ tới đây, khó lắm mới gặp được một thần minh rơi vào tay chúng ta. Thần giáng vẫn hơi kém chút, nhưng cũng không đến nỗi đánh vài đòn là chết"

Thanh Long gọi cho Hình Ngọ.

Một lát sau, Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng xuất hiện giữa không trung.

Sáu người vây quanh Thần Trật Tự.

"Không đúng, chẳng phải đã nói đấu tay đôi sao?"

Thần Trật Tự nhìn sáu người trước mặt mà tê cả da đầu.

Sáu tên này quá mạnh.

"Đấu tay đôi đó, một mình ngươi dùng đôi tay đấu sáu người chúng ta"

Thanh Long cười nói.

Thần Trật Tự:

"..."

Chu Tự và Lý Lạc Thư thấy Thần Trật Tự bị đưa đi thì cũng không nghĩ gì nhiều.

Vốn dĩ Lý Lạc Thư còn muốn đi theo Chu Tự quay về Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Đột nhiên hắn nhớ tới chuyện gì đó nên ngừng lại:

"Đại ca, ta không đi tới đó nữa đâu, phải quay về trực ban rồi"

Chu Tự cũng bừng tỉnh, hắn tỏ vẻ mình đã hiểu rồi lên tiếng chào đám người Hạ Thiên Khuyết.

Một người biến mất trong cửa không gian, một người thì tiến lên Kiếm Chủng.

Mạc Vấn nhìn hai người kia, đột nhiên nhận ra mình từng đi cùng một đoạn đường với Thánh Tử, chuyện này có thể khoác lác cả đời.

"Đáng lẽ phải quay lại, đáng tiếc thật.

Mà lúc này Ma Kiếm Không Minh đứng ở trên cao hơn đột nhiên cảm thấy mình quá nông cạn.

Vậy mà lại lo lắng cho Thánh Tử.

Nhưng hắn chắc chắn là người đầu tiên thấy Thánh Tử trong trạng thái như lúc này.

Không hiển lộ rõ ràng vô địch pháp, cũng không vấn đỉnh vô địch lộ.

Hắn đã là đạo, người ngộ đạo đều sẽ thấy bóng dáng hắn.

Ma Kiếm Không Minh thở dài một hơi, sau đó ngồi trên cầu thang định nghỉ ngơi thật tốt.

Lần này hắn đi ra ngoài, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thêm lần nữa.

Lúc này Chu Tự đi từ trên cao xuống.

Hắn nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển đang sững ra thì hỏi:

"Các ngươi sao vậy?"

"Vì sao lại thế?"

Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm Chu Tự trước mặt mình, tỏ vẻ khó hiểu nói:

"Rõ ràng là cùng cha cùng mẹ, ngươi còn ra đời muộn hơn ta. Vì sao đã lợi hại tới mức đó rồi mà vẫn chưa có đặc hiệu chứ?"

Vốn Chu Tự đang rất đắc chí, nhưng nghe thấy câu cuối cùng thì cả người hắn đều trở nên âm u.

Sao lại thế được?

Vừa rồi không có đặc hiệu ư?

Ba ngàn đại đạo vờn quanh, sao lại không có đặc hiệu được?

Đáng ra phải sáng chói mới đúng.

"Ngươi hỏi Thu Thiển kìa" Chu Ngưng Nguyệt thấy Chu Tự không quá tin tưởng thì chỉ về phía Thu Thiển bên cạnh mình.

Chu Tự vội vàng nhìn sang.

Thu Thiển có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Chu Tự cảm thấy bị tổn thương.

Tới mức này rồi vẫn không có đặc hiệu?

Vì sao chứ?

"Sao lại thế? Tại sao lại như vậy chứ?"

Trong lúc nhất thời Chu Tự không thể nào hiểu được.

Đặc hiệu của đại ca rõ ràng, hùng vĩ như vậy.

Còn hắn cố gắng mấy tháng trời cũng chẳng được gì.

Xem ra vẫn phải trông cậy vào Ma Chủng Mấy ngày qua cho nó thả lỏng quá rồi.

Sau này phải đốc xúc cho tốt mới được.

"Bây giờ chúng ta đi về à?"

Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

Vốn nàng còn muốn "mượn" linh thạch của mấy người Chu Tước tỷ, nhưng bây giờ không cần nữa rồi.

Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông khá giàu có, cho thêm khá nhiều.

Nếu như trên người nàng còn có thì có lẽ vẫn sẽ cho thêm đôi chút.

"Vì sao xung quanh lại có nhiều lỗ thủng như thế, ta có phải bồi thường không?"

Chu Tự nhìn xung quanh rồi nói.

Sau khi hắn tiến vào trạng thái, rất nhiều thứ xung quanh cũng vì vậy mà vỡ nát.

Điều này khiến hắn rất để ý.

"Không cần, cứu được họ, họ cảm ơn ngươi còn không kịp"

Chu Ngưng Nguyệt ăn táo rồi nói.

"Vậy gửi hàng có được nửa giá không?"

Chu Tự lại hỏi.

Chu Ngưng Nguyệt:

"..."

Thanh Thủy Tiên Tử đứng bên cạnh sững sờ ngay tại chỗ.

Đây chính là bóng người trong đại đạo đó ư?

Không thể nào tưởng tượng nổi.

"Về thôi, ta đói bụng rồi. Tối nay ăn giò heo ủ muối"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Sao đó nàng gọi cho Chu Tước.

Chu Tước cũng tiện đường qua đây.

"Đại tiểu thư, thiếu chủ, thiếu phu nhân"

Chu Tước cất tiếng chào.

Nàng có chút thắc mắc, đại tiểu thư gọi nàng tới đây làm gì.

"Chu Tước đưa bọn ta về đi!"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Đưa về ư?"

Chu Tước có chút khó hiểu, nàng nhìn qua Chu Tự.

"Nhìn ta làm gì?"

Chu Tự lại càng nghi ngờ.

"Thiếu chủ đã trở thành điểm đầu của đạo, ba ngàn đại đạo đều ở dưới chân ngươi. Bây giờ bên trong đại đạo vẫn còn bóng dáng của thiếu chủ. Đáng ra muốn trở về rất đơn giản mới đúng"

Chu Tước giải thích.

Chu Tự đột nhiên ngây ngẩn cả người, hắn có chút đau khổ.

Xin lỗi, khiến mọi người thất vọng rồi.

Thật ra ta cũng rất ngượng ngùng, nhưng ta không biết mở cửa không gian.

Nó đã đóng rồi.

1104 chữ