Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1217: Còn Có




Chu Tự cảm thấy sung sướng, tiếp tục bước đi theo:

“Xem đả cẩu trượng pháp của ta đây.

“Trượng đánh đầu chó"

Quyền trượng giơ lên, ầm một tiếng đánh lên đầu quang thủ.

“Vụt chó lên trời"

Chu Tự đá quang thủ lên, sau đó lại vung quyền trượng lần nữa.

“Thiên hạ không có chó.

Ầm ầm!

Quyền trượng càn quét tám phương, một đòn đánh tan toàn bộ cánh tay thò ra của quang thủ. Bản thân quang thủ cũng bị đánh bay.

Và một tiếng. Quang thủ đứng trên không trung, hắn nhìn Chu Tự cau chặt mày:

“Đó là cái gì vậy?

“Dùng được là được, ngươi mặc kệ nó là cái gì?"

Chu Tự cảm thấy mình sắp thắng lớn.

“Ngươi cảm thấy người thắng hả?"

Quang thủ cười hỏi.

“Chẳng thế thì sao?"

Chu Tự hỏi lại.

“Ngươi có phát hiện ra bây giờ người đang ở giữa hồ không?"

Quang thủ hỏi lại. Lúc này Chu Tự mới phát hiện không biết mình đã đánh đến giữa hồ từ lúc nào, dưới chân chính là hồ Khô Tịch.

“Đúng rồi, quên nhắc nhớ ngươi, lần này không phải ta có hai người. Thực ra còn có một người nữa chủ động đến giúp ta.

Quang thủ mỉm cười.

Lúc này Chu Tự cảm thấy mặt hồ nổi gợn sóng. Rất nhanh mặt hồ dưới chân xuất hiện vòng xoáy, trực tiếp kéo hắn xuống.

Bên mặt biển tối đen, Nữ Thần Hắc Dạ dừng bước chân, nàng cau mày:

“Tai Ương Tử Thần"

Tai Họa đứng bên hồ Hồ Khô Tịch nhìn mặt hồ thở dài một tiếng:

“Ngươi đang chơi với lửa, rõ ràng chờ đợi mới là lựa chọn tốt nhất, mà cứ muốn chọn con đường gần cái chết nhất"

Dưới ánh trăng, nữ thần Hắc Dạ nhìn về phía trước.

Ánh mắt nàng thâm thúy, như có thể nhìn xuyên tận cuối trời, lại như thấy được quá khứ và tương lai.

"Tử Thần và Tai Ách, cũng không cam chịu yếu thế"

Vừa dứt lời, nữ thần Hắc Dạ bắt đầu hành tẩu, theo từng bước chân của nàng, sóng biển cũng lặng lẽ hơn.

Bóng đen thuộc về nàng bắt đầu được phản chiếu dưới ánh trăng mà ra.

Trong cái bóng, nàng cứ như đang đi lại trên cầu thang, theo từng bước chân, xung quanh nàng xuất hiện ánh sáng nhạt.

Sau đó ánh sáng ngày càng rõ ràng hơn.

Không biết trôi qua bao lâu, nàng trong bóng đen đã đi tới một nơi như dưới quang minh.

Nơi đó có một bóng người đang đứng.

Đến được đây, nữ thần Hắc Dạ mới ngừng lại.

"Dường như ngươi đang tìm những đường ra khác.

Trong ánh mắt bình thường, lúc này nữ thần Hắc Dạ đang ngẩng đầu nhìn về ánh trăng, không biết nàng đang nói chuyện với ai.

Nếu nhìn về phía biển sẽ phát hiện trước mặt nàng có một bóng người đang phát sáng.

"Cũng không thể nói như vậy, ta chỉ là muốn hoàn thành giao dịch, chẳng qua xem ai nhanh hơn thôi"

Phía đối diện vang lên tiếng nói.

Nữ thần Hắc Dạ im lặng đứng đó, trong lúc nhất thời tất cả mọi tiếng động đều biến mất, dù là tiếng sóng biển cũng chưa từng xuất hiện.

"Tại Ách Tử Thần cũng không phải sự lựa chọn tốt"

Nàng bình thản đáp.

"Nhưng cũng là một sự lựa chọn.

Đối phương trả lời.

"Vậy ta mỏi mắt mong chò"

Nữ thần Hắc Dạ đứng yên lặng.

Lần này dường như ánh mắt của nàng xuyên qua khoảng không vô tận, nhìn tới hồ Khô Tịch.

Mà lúc này, Thu Thiển đang ở xung quanh thành Minh Vũ cũng đã mất đi khí tức của Chu Tự trong nháy mắt.

"Chu Tự biến mất rồi"

Thu Thiển vội nói.

"Không phải ngươi không lo lắng sao?"

Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

Thu Thiển:

"..."

Không lo lắng dựa trên yếu tố có thể cảm nhận được Chu Tự, có thể nhìn thấy hắn.

Bây giờ hắn đột nhiên biến mất.

Dù là vòng tay của nàng cũng không thể nào xác định được vị trí của Chu Tự.

Có nghĩa là đối phương đã tiến vào một nơi kỳ quái nào đó rồi.

"Bị hồ Khô Tịch nuốt rồi"

Chu Ngưng Nguyệt dẫn theo Thu Thiển bay lên không trung.

Các nàng nhìn về hướng hồ Khô Tịch, bây giờ Lý Lạc Thư đang lấy một địch hai.

Lực lượng cường đại của đao kiếm gào thét xông tới.

Kiếm thế của Lý Lạc Thư vô cùng kinh người, kinh nghiệm đánh nhau cũng phong phú, nhưng dù vậy hắn cũng đã rơi vào thế hạ phong.

Dù sao Quang Thủ và người đột nhiên xuất hiện kia cũng chẳng phải hạng người hiền lành gì cho cam.

"Đặc hiệu của họ có chút tầm thường"

Đây là điều duy nhất mà Thu Thiển nhìn ra được.

Chu Ngưng Nguyệt chỉ tay lên trời rồi nói:

"Ngươi nhìn thấy tầng mây bị chống lên chưa? Dù nơi đó trống rỗng, nhưng chắc chắn tồn tại thứ gì đáng sợ, chỉ là không ảnh hưởng tới chúng ta. Cũng bởi vì sự ảnh hưởng này nên thực lực của họ bị ép xuống còn Trận Linh ngũ phẩm"

"Nguyệt tỷ muốn đi giải nó à?"

Thu Thiển hỏi.

"Vì sao phải giải?"

Chu Ngưng Nguyệt mặc bộ đồ gấu nhỏ vào rồi nói:

"Ngũ phẩm đánh nhau, ta cũng được mà. Đi, lén lút đi vào thả chút đồ, bị phát hiện cũng không sao, ta có thể đánh cũng có thể chịu đòn"

Thu Thiển:

"..."

Nàng không từ chối, đúng lúc có thể đi vào xem Chu Tự thế nào rồi.

Dù sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên biến mất cũng đủ khiến người ta hoang mang.

Lúc này Chu Tự cảm giác cơ thể mình đang không ngừng rơi xuống. Nước hồ xung quanh không ngừng dạt ra, càng đi xuống càng cảm thấy nước hồ đen nhánh.

Cứ như là đêm tối, không thể nào nhìn thấy ánh sáng, may mà trên người Chu Tự có kim quang.

Ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phương, đủ để thấy nước hồ xung quanh đang dạt ra.

Chỉ là theo thời gian, hắn phát hiện dường như thứ trong hồ này không phải là nước, càng giống với quyền hành đang rút lui.

Đây là quyền hành dưới đáy hồ.

1102 chữ