Hôm nay lên 8 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! <3
---
Nghe nói trong tông môn chính phái rất nhiều ngụy quân tử, nhất là những tên nhìn thì có vẻ là thanh niên tài tuấn, ví dụ như Đạo Tử Đạo Tông lần trước nghe nhắc đến.
Nghĩ vậy Chu Tự cũng nhoài người trên mặt bàn, ôm sách nhìn Thu Thiển ngủ.
Không biết lúc nào, Thu Thiển đột nhiên mở mắt, hai người nằm bò trên bàn bốn mắt nhìn nhau.
Thu Thiển quay phắt đầu nhìn sang hướng khác.
Chu Tự:
"…"
Chín giờ hơn, cả ba tới khu vui chơi.
"Oa~có tàu lượn siêu tốc."
Chu Ngưng Nguyệt tay che ánh nắng chiếu vào mặt, reo lên.
"Nguyệt tỷ muốn chơi sao?"
Chu Tự hỏi.
Kỳ thật hắn không thích lắm, lúc bé từng chơi một lần, chơi xong nôn thốc nôn tháo.
Khi đó mẹ cứ cười mãi.
"Không chơi, bé gái tám tuổi nên chơi cầu trượt."
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chung quanh một lượt.
Cuối cùng Chu Tự chỉ có thể dẫn Nguyệt tỷ đi tới khu nhi đồng.
Chờ Nguyệt tỷ đi vào, Chu Tự mới cùng Thu Thiển đi mua kẹo bông.
Còn chuyện Nguyệt tỷ có thể đi lạc hay không, đáp án là chắc chắn.
Nhưng không liên quan.
Đều là người lớn cả rồi, nàng vẫn có thể tự mình đi đến đâu ăn đến đó.
Mỹ danh là đi mua đồ.
Một lát sau, Chu Tự mua kẹo bông cho Thu Thiển:
"Thu tỷ muốn chơi gì?"
Hôm nay Thu Thiển mặc váy liền áo màu trắng, tóc xõa ra, đuôi tóc vẫn ánh ánh chút màu lam, cảm giác có thể phản quang.
"Có khiêu vũ không?"
Thu Thiển hỏi.
Khiêu vũ quảng trường?
Thu tỷ sành điệu như vậy chắc chắn không thể nào.
Sau đó Chu Tự ngộ ra, hắn nên đưa Thu Thiển đến khu trò chơi.
"Thế thì phải đến khu trò chơi, lần sau ta dẫn Thu tỷ đi."
Hắn trả lời.
"Vậy lúc đó ta sẽ mặc quần, mặc váy không thích hợp hoạt động."
Thu Thiển vừa ăn kẹo bông vừa nói.
Họ bước đi, dạo chỗ này chỗ kia sau đó đi tìm Nguyệt tỷ.
"Thu tỷ không tự đến đây chơi sao?"
Chu Tự hỏi.
"Ngươi không đưa ta đi, ta sẽ không đi."
Thu Thiển nói.
Chu Tự không tiếp tục hỏi cái này nữa mà nói đến chuyện xem mắt:
"Thu tỷ lần đầu tiên đi xem mắt?"
"Ừm."
Thu Thiển gật đầu nói:
"Lần đầu tiên tiếp xúc gần với nam nhân như vậy."
"Nói như vậy thật ra Thu tỷ không hiểu gì hết?"
Chu Tự nhìn Thu Thiển hỏi.
"Cũng không hẳn."
Thu Thiển suy tư một lát, mới nói:
"Thi thoảng Nguyệt tỷ có nói qua."
"Thu tỷ, đưa tay lên nào."
Chu Tự nói.
Thu Thiển không hiểu lắm giơ tay không cầm kẹo bông lên.
"Năm ngón tay mở ra."
Thu Thiển mở năm ngón tay ra.
Lúc này Chu Tự đem đối ứng để tay trên tay Thu Thiển nói:
"Sau khi có vị hôn phu, chắc chắn sẽ phải nắm tay. Giống như thế này, mười ngón đan vào nhau nắm lại, lòng bàn tay hơi dán vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay của nhau. Đây chính là nắm tay, Thu tỷ học một chút, sau này cần dùng đến."
Nói rồi Chu Tự nắm tay Thu Thiển thật chặt.
Hành động này làm Thu Thiển đang ăn kẹo bông chấn động, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Nếu theo phản xạ sẽ là trực tiếp túm cánh tay của đối phương, quật xuống đất, sau đó dùng gót giày đập tới tấp.
Nhưng…Không được, cũng không muốn.
"Đi thôi, đến bên hồ xem xem."
Chu Tự lôi kéo Thu Thiển đi đến bên hồ.
"A, được."
Lúc Thu Thiển phản ứng lại thì đã bị lôi đi từ bao giờ.
…
Sáng sớm thứ hai, sau khi phát xong tiền lương cho ma chủng, Chu Tự bắt đầu chú ý sự biến hóa của nó.
Hiện tại ma chủng đã đạt đến bảy cái vòng, hơn nửa người đều vàng óng ánh.
Sức mạnh từ bên trong nó tuôn ra, Chu Tự có thể cảm giác được rõ ràng thân thể mình mạnh lên một chút xíu.
Lâm Giả cửu phẩm cơ hồ không có hiệu quả, Binh Giả bát phẩm bắt đầu có chút hiệu quả, Đấu Giả thất phẩm có lẽ rõ rệt hơn.
Nhưng biến hóa lớn nhất vẫn là đặc hiệu, hai ngày này có thể thử một chút.
Đã chờ rất lâu rồi.
Nếu đọa thi còn không đến, có khi hắn sẽ trèo non lội suối đi tìm chúng.
Công lực ngàn năm đã sớm đầy tràn, hắn học tập say mê lấp đầy mọi khuyết thiếu.
Trước kia thỉnh thoảng còn có thể tìm chút dã thú rồi tiêu hao bớt, gần nhất có thể là do quá nhiều tu chân giả đều nhìn chăm chăm vào Thanh Thành, dã thú cũng biết khôn mà trốn đi.
Hắn mong chờ dã thú đến khiêu khích trái tim hiệp nghĩa của hắn.
Hiện tại hắn còn khoác cái vỏ bọc chính đạo, tiêu diệt dã thú là đạo lý hiển nhiên.
Sau khi bỏ bớt chút công lực ngàn năm cho ma chủng ăn, hắn lại quan sát một lúc.
Bây giờ ma chủng ăn vào hình như cứ ngắc ngoải, cứ có cảm giác nó có điều gì muốn nói.
"Cho ăn mà thôi, chuyện nên làm, không cần cảm ơn."
Nếu ma chủng có thể nói chuyện, Chu Tự ngay lập tức sẽ đáp lại câu này.
Sau khi để ma chủng tiếp tục tăng ca, hắn mở choàng mắt.
Như bình thường tầm này chắc là hơn bảy giờ rồi, thời gian vận Chu Thiên, hắn ít nhiều cũng đoán được.
Vừa mở mắt, hắn đã nghe được giọng nói quen thuộc dễ nghe:
"Bảy giờ một phút."