Là trợ lý nhỏ báo giờ chuyên dụng của hắn, Thần Nữ Thu Thiển.
Hôm nay Thu Thiển mặc quần áo bình thường, quần dài áo ngắn tay, tóc buộc cao.
"Cái này của ngươi."
Thấy Chu Tự nhìn sang, Thu Thiển đưa cho hắn một cái hộp:
"Hôm qua Nguyệt tỷ ra ngoài lấy về, có lẽ là nửa quyển sau."
Hoang Cổ Kinh Thế Thư?
Chu Tự lập tức đưa tay nhận lấy, mở hộp ra nhìn thì đúng là một dạng với thư tịch lúc trước.
Chỉ có nửa quyển, với lại bên trên cũng có ký hiệu.
Nhìn vào hắn hiểu được, đúng là nửa cuốn sau của Thế Thư.
"Ta đã đi điều tra về quyển sách này, lí do thoái thác nào cũng có, chỉ có một điều được công nhận, đó chính là quyển sách này rất có giá trị. Nếu có người biết sách đang ở trong tay ngươi, vậy mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên vòn vọt, có khi phải có cha mẹ ngươi bên cạnh."
Thu Thiển nhắc nhở.
Không tra không biết, tra rồi nàng mới thấy nghĩ mà sợ.
Loại sách này mà cũng có thể tùy tiện đưa tới.
"Chỉ ba chúng ta biết, không sao cả."
Chu Tự đáp.
Hắn lấy nửa phần trên ra, sau đó đặt theo vết rách, ghép vào hoàn hảo.
Lúc này nhìn lại trang bìa, hắn cũng cảm giác nhìn thấy một quyển thư tịch trọn vẹn, phía trên viết Hoang Cổ Kinh Thế Thư.
Cuối cùng cũng đến tay.
Xoạt! Đột nhiên có ánh sáng xuất hiện.
Ánh sáng nhàn nhạt từ trong khe rách hiện ra, vết rách từ từ liền lại.
Hoang Cổ Kinh Thế Thư bị tách làm đôi khi tiếp xúc với nhau sẽ tự động khép lại.
Mắt thường cũng có thể thấy.
"Lại còn có thể như này."
Chu Tự có chút ngoài ý muốn, hắn còn định làm sao dính vào cho đẹp, không ngờ nó có thể tự động liền lại.
Qua vài giây, một quyển sách hoàn chỉnh xuất hiện trên tay hắn.
Tùy tiện lật ra, hoàn mỹ, bên trong không hề có dấu vết từng dán lại.
Hắn lật từng trang ra đọc, chữ ghi trên đó rất quái dị, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được một bộ phận, nhất là phần mở đầu hắn có thể hiểu hết.
Thu Thiển đã dạy kỹ rồi.
Nhìn sách hắn nhẹ nhàng đọc thành tiếng:
"Trời đất ban đầu, vạn vật hỗn độn, từ trong hỗn độn ấy ngưng tụ ra sông núi biển cả, từ đó có sự sống, sinh linh từ trong sông núi, nhưng chúng sinh ngu muội không được khai trí. Hôm đó trên trời giáng xuống trận mưa trí tuệ, có người dùng lá cây hứng lấy nước uống, có người trong lúc tắm rửa trong mưa thè lưỡi ra liếm, có người thì trú dưới gốc cây tránh né. Vì vậy vậy vạn vật chúng sinh khác nhau. Người không, kẻ ngu, kẻ bình thường, bởi vậy mà sinh ra."
Vừa dứt lời, Chu Tự cảm nhận được thân thể mình biến hóa.
Ban đầu công lực ngàn năm của hắn đã tràn đầy nên vừa lúc thử nghiệm xem sao.
Loại cảm giác ngưa ngứa này có lẽ có lời giải, rốt cục là gì hắn cũng không dám xác định.
Cảm nhận một lát, phát hiện không mảy may có dấu hiệu sinh ra công lực ngàn năm.
Nhưng lại xuất hiện biến hóa khác, vừa nãy trong nháy mắt dường như hắn cảm giác được công lực ngàn năm hơi dao động một chút, hoặc là nói trước kia mặt nước vẫn luôn phẳng lạng, nay đột nhiên nhỏ xuống một giọt nước.
Giọt nước này quấy động mặt nước.
Vậy nên ngàn năm công lực bị xao động?
Chỉ như chịu chút trở ngại, nhưng cũng nói rõ vấn đề.
Đây là hắn chỉ xem một đoạn nhỏ, nếu hắn xem cả quyển thì sao?
Chu Tự cảm giác có lẽ công lực ngàn năm cửa mình thật sự sẽ sinh dị biến, nhưng không biết biến thế nào.
Cuối cùng hắn gấp sách lại, không phải là không muốn đọc tiếp, mà là…
Chữ bên dưới hắn không biết.
"Nhìn ra gì rồi?"
Thu Thiển bóc một gói kẹo hỏi.
Tư thế ngồi của nàng vô cùng đoan chính, tâm tình cũng tốt, câu vừa rồi của Chu Tự ý là ba người bọn họ đều là người một nhà.
"Cảm giác đây là một quyển sách thần."
Chu Tự cất sách lại rồi nói.
Có thể khiến cho công lực ngàn năm dao động, đương nhiên phải tôn là sách thần.
Cho đến hiện tại, đây là quyển đầu tiên, không biết sách cổ văn khác có hiệu quả như thế này hay không, Đại Chu Thiên Kinh thì chắc chắn là không có.
Hắn đã từng xem qua một chút rồi.
Có chăng chỉ là gia tăng công lực bình thường, được cái gia tăng tương đối nhiều.
Thu Thiển không để ý, vốn cũng không phải là sách bình thường, xem hiểu nhưng lại không có người hiểu.
Ai cũng nói trong sách này có bí mật, thế nhưng vô số năm qua đi, cũng không có ai có thể vén ra bí mật này.
Nàng thì từng xem một quyển sách, trong đó có người nhắc đến suy đoán về cuốn sách này, nói thật lâu trước đây Thần Minh hành tẩu giữa trần thế, có được thiên Thượng Thương Kinh Thế Thư, từ đó tên tuổi Thần Minh vang danh khắp đất trời, về sau…
Thần Minh biến mất.
Cụ thể xảy ra chuyện gì không ai biết, nhưng người viết sách kia suy đoán, Thần Minh mở ra sức mạnh Hoang Cổ Kinh Thế Thư Thượng Thương thiên.
Do vậy mới khiến thiên địa chúng sinh ca ngợi tên của hắn.
"Tối qua Nguyệt tỷ nhận được tin, đêm nay đọa thi sẽ đến phụ cận vùng ngoại ô. Chúng ta muốn đi dọn dẹp một chút."
Thu Thiển nói sang chuyện khác.