Chẳng trách khi nàng hỏi bọn hắn điểm cuối của đạo là ai thì bọn hắn lại chẳng thèm nhắc tới.
Hóa ra là đang đợi nàng ở đây.
Hèn hạ vô sỉ, sao mình có thể đánh thắng được điểm cuối của đạo chứ?
Những người này có ý làm mình xấu mặt, còn để nàng đánh từng chút một, còn để nàng phân biệt.
Đúng là không phải con người mà.
Đạo Chân Nhất cũng ngẩn cả người, hai mươi ba tuổi, điểm cuối của đạo ư?
Thế giới này bị sao vậy?
Sao lại có người biến thái như thế tồn tại chứ?
Hắn không tin, không bao giờ tin.
Chắc chắn đây là lão quái vật sống cả trăm nghìn năm rồi.
"Ta nhận thua, ta nhận thua"
Hoa Thanh Tuyết giơ cao hai tay trực tiếp đầu hàng.
Khắp đất trời đều truyền tới tiếng vang, nói với điểm cuối của đạo, suối nguồn của thần.
Lúc này đồ đần mới ra tay.
Nàng nhận thua rồi.
Đầu hàng rồi.
"Hahahaha!"
Hình Ngọ cười ha hả, đắc ý nói:
"Sư muội, uổng cho ngươi trước khi đến còn dám nghĩ Chu Tự là Binh Giả bát phẩm, sao ngươi dám làm thế? Bây giờ ta hỏi ngươi thêm một lần nữa, Chu Tự hai mươi ba tuổi, là điểm cuối của đạo, suối nguồn của thần, vô địch đương thời, có đủ tư cách làm đồ đệ của sư phụ chưa? Ngươi có phục không?"
"Không phục.
Hoa Thanh Tuyết nói với Hình Ngọ "Ta cảm thấy sư đệ có tư cách làm sư phụ của sư phụ luôn rồi"
Hình Ngọ sững người:
"..."
Ngươi cũng to gan thật đấy, lần này về ngươi chết chắc rồi.
Chu Tự rút lui khỏi điểm cuối của đạo.
Không đánh cũng tốt, lỡ đâu đánh nhau xấu mặt cũng rất xấu hổ.
Hắn cũng không chắc rằng mình có thể khống chế tốt trạng thái này.
Lỡ đâu không khống chế được, trực tiếp dùng hết công lực ngàn năm.
Vậy thì chỉ có thể bị đánh mà thôi.
"Lần này kết thúc rồi chứ?" Chu Tự hỏi.
"Kết thúc rồi"
Hoa Thanh Tuyết cảm thấy có chút đáng tiếc:
"Ta còn cho rằng người yếu nhất của Quan Hà Phong chúng ta sẽ chuyển từ Đạo Tử sang sư đệ. Ai ngờ rằng vẫn là Đạo Tử chứ"
"Ồ?"
Hình Ngọ cười ha hả rồi nói:
"Hoa sư muội, Đạo Tử cũng ở trong tòa thành này, ngươi có muốn đi xem hắn gần đây tiến bộ hay thụt lùi không? Ta để hắn đánh với ngươi một kiếm. Ngươi thấy thế nào?"
"Được đó, ngươi cứ để hắn xuất hết toàn lực là được.
Hoa Thanh Tuyết tùy tiện đáp.
Chu Tự:
"..."
Hoa sư tỷ, ngươi cần gì phải thế chứ?
Đại ca còn mạnh hơn ta đó.
Lâu lắm mới về một lần, cần gì phải liều mạng như thế chứ?
Chu Tự cảm thấy mình sắp khóc rồi, sư tỷ vì muốn bọn hắn hiển lộ thực lực mà không tiếc hi sinh bản thân.
Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt nhìn nhau.
Bọn hắn còn nhớ rõ lúc trước Đạo Tử mạnh cỡ nào.
Đúng là có biến thái thật, nhưng hắn thật sự rất mạnh.
"Alo, Lạc Thư à? Ta gửi định vị cho ngươi, ngươi chém một kiếm, không cần sợ, cứ dùng hết toàn lực là được.
Được, vậy ngươi chuẩn bị một chút.
Hình Ngọ cúp điện thoại, sau đó để Hoa Thanh Tuyết chuẩn bị đón chiêu.
Lúc này Chu Tự lén lút chạy đi.
Sư tỷ thật sự là không biết giang hồ hiểm ác.
Hoa Thanh Tuyết còn chưa có cảm giác gì, nàng cũng biết chút ít về thực lực của Đạo Tử.
Rất nhanh sau đó một đạo kiếm ý truyền tới từ chân trời, bá đạo đến cực điểm, mênh mông vô bờ.
Phía dưới hư không, nó dường như thay thế tất cả mọi thứ, trở thành một thanh kiếm duy nhất nơi đây.
Sau đó, một giọng nói xa vời truyền từ cao xuống.
"Kiếm của ta ngộ tại viễn cổ, thành tại đương thời, vô thượng kiếm đạo, kiếm này có thể trảm cổ kim tương lai vạn cổ địch.
Hoa Thanh Tuyết ngây ngẩn cả người.
Vô thượng kiếm đạo ư?
Ầm!
Một kiếm này trực tiếp đánh thẳng lên người nàng, mà nàng cũng phấn khởi bắt đầu chống cự.
Nhưng không thể trực tiếp đánh nát một kiếm này.
Sau đó bên cạnh nàng xuất hiện một người.
Đạo Chân Nhất ra tay.
Hai người hợp lực đánh tan một kiếm đáng sợ kia.
Mà biến cố bất thình lình này để bọn hắn vô cùng kinh ngạc, thậm chí có chút khó mà hiểu được.
Đạo Chân Nhất và Hoa Thanh Tuyết cảm thấy thế giới này điên rồi, điên thật rồi.
Bọn hắn chỉ là mấy chục năm chưa quay về mà thôi, sao lại trở nên như thế này chứ?
Không nói tới điểm cuối của đại đạo, lại còn vô thượng kiếm đạo.
Những cảnh giới này đều không đáng tiền nữa rồi à?
Bộp..bộp..bộp!
Hình Ngọ vỗ tay nói:
"Chúc mừng sư muội đăng quang vị trí người yếu nhất Quan Hà Phong. Nhưng vừa rồi Đạo Tử đã nương tay, thực lực thật sự của hắn không chỉ như thế.
Hoa Thanh Tuyết nhìn chằm chằm vào Hình Ngọ với ánh mắt tức giận.
Sau đó nàng quay người ôm lấy Đạo Chân Nhất:
"Sư huynh khinh người quá đáng, vất vả lắm ta mới về một lần mà hắn lại bắt nạt ta"
"Đúng thế, đợi chúng ta tu luyện có thành tựu rồi trở về đánh hắn"
Đạo Chân Nhất nói rất nghiêm túc.
"Nhưng phải đợi tới bao giờ?"
Hoa Thanh Tuyết nhìn thoáng qua phu quân của mình rồi hỏi.
Đạo Chân Nhất trầm ngâm một lát rồi nói:
"Kiếp sau."
Hoa Thanh Tuyết:
"..."
"Được rồi, nhìn các ngươi giả vờ cũng ra dáng lắm.
Hình Ngọ tỏ vẻ tức giận nói.
Mãn Giang Hồng khôi phục tình hình xung quanh, nàng họ khan hai tiếng rồi nói:
"Nên về thư viện rồi "Đợi một chút"
Hoa Thanh Tuyết đột nhiên nói:
"Đột nhiên ta nghĩ tới một chuyện "Chuyện gì?"
Hình Ngọ hỏi.
"Sư đệ chúng ta là điểm cuối của đạo, Đạo Tử của chúng ta là vô thượng kiếm đạo. Vậy có phải Quan Hà Phong chúng ta bây giờ có thể treo Ma Môn lên đánh rồi không?"
Hoa Thanh Tuyết hỏi.
"Điều này hơi khó Hình Ngọ lắc đầu.
"Vì sao vậy?"
Hoa Thanh Tuyết có hơi khó hiểu.
"Đi thôi, về rồi nói"
Hình Ngọ vỗ tay nói.
1091 chữ