Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1244: Sao Không Đánh




Sau đó mấy người lại về tới thư viện.

May là bây giờ thư viện vẫn chưa có khách, nhưng tiếc rằng đồ ăn đặt về đã để rất lâu.

Chu Ngưng Nguyệt đau lòng.

Sau đó nàng lấy tới bắt đầu ngồi xuống ăn.

Thư viện bị Trình tỷ đóng cửa rồi, các vị tiền bối đều ở đây, đừng nên ảnh hưởng tới bọn hắn nói chuyện thì hơn.

"Mau nói cho ta biết là khó khăn gì, ta cảm thấy chẳng có gì khó cả mới đúng. Có tiểu sư đệ và Đạo Tử, chúng ta có thể treo đám Thanh Long lên đánh Hoa Thanh Tuyết nói.

Chu Ngưng Nguyệt nhìn nữ tử trước mặt, nàng thầm nghĩ có nên gọi mấy người Thanh Long tới đây hay không.

Nhưng ngẫm lại vẫn nên thôi thì hơn, ăn cơm trưa đã.

Nàng đói rồi.

Mấy người Thanh Long cũng cần ăn cơm, đừng quấy rầy bọn hắn thì hơn.

"Thu Thiển không ăn đúng không? Để ta ăn giúp ngươi."

Thu Thiển:

"..."

Chu Tự ngồi xuống, sau đó cầm đồ ăn qua bắt đầu ăn.

Nói mới nhớ, ai đặt đồ ăn vậy?

Kệ đi, để ở bên cạnh hắn thì chính là của hắn.

"Đó là của ta Tô Thi nhìn chằm chằm hắn.

"Tam lão bản nên giảm cân rồi"

Chu Tự qua loa đáp lại, rồi bắt đầu ăn.

"Ta mua cho Nguyệt tỷ đó"

Tô Thi vội vàng nói.

Sau đó Chu Ngưng Nguyệt chạy tới, bưng đồ ăn đi mất.

Chu Tự:

"..."

Đạo Chân Nhất nhìn những người này, hắn cảm thấy họ có chút ngây thơ.

Nhưng hết lần này đến lần khác đây chính là điểm cuối của đạo.

Vì sao lại thế chứ?

Tới bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ thông được, hắn hoàn toàn không thể hiểu được loại lực lượng đó.

Dù chỉ là một chút.

Kỳ lạ thật.

"Ta nghiên cứu qua rất nhiều loại lựclượng, linh khí tu chân, thần lực của thời đại thần minh, thậm chí lực lượng tự nhiên của thời đại không tên. Nhưng lại hoàn toàn khác với lực lượng của Chu Tự"Hắn tỏ vẻ thắc mắc.

"Đừng quan tâm tới cái này, chúng ta chỉ cần biết vì sao không thể đánh tới Ma Môn?"

Hoa Thanh Tuyết hỏi.

Lúc này đám người Hoàng Mông cũng ngồi bên cạnh nghe ngóng. Họ cũng muốn biết vì sao, vì họ đã mạnh đến cực hạn.

Không cách nào dùng ngôn từ để hình dung, không thể hiểu được.

Đã đến mức này rồi, chẳng lẽ còn chưa phải đối thủ của Ma Môn sao?

Vậy thì quá kinh khủng.

"Điều này...

Hình Ngọ có chút bất đắc dĩ, sau đó hắn nhìn về phía đám người Chu Ngưng Nguyệt mà nói:

"Vì sao không có của ta? Đạo đãi khách của thư viện Đông Lâm có vấn đề"

"Đúng là có vấn đề"

Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, sau đó nàng lấy điện thoại ra mà nói:

"Vậy ta gọi đồ ăn, đúng lúc cha của Chu Tự mở quán ăn"

Nàng nói rồi bấm gọi.

Hình Ngọ nghe vậy thì sững cả người.

"Vậy ta muốn ăn...ô...ô..."

Hoa Thanh Tuyết còn muốn gọi món, lại bị Mãn Giang Hồng trực tiếp che miệng lại.

"Ta muốn ăn cái gì nhỉ?"

Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói:

"Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cá kho tàu, còn có móng heo hầm muối. Thu Thiển muốn ăn gì? Nàng ăn gì cũng được.

Thu Thiển:

"..."

Đúng thế, nàng ăn gì cũng được.

Cũng chỉ có Nguyệt tỷ mới cố chấp với đồ ăn như vậy thôi.

Đợi gọi món xong xuôi Mãn Giang Hồng mới buông Hoa Thanh Tuyết ra.

Điều này khiến Hoa Thanh Tuyết vô cùng khó hiểu.

"Gọi đồ ăn ngươi cũng không cho ta chọn? Lúc ta chưa lấy chồng ngươi cũng đâu đối xử với ta như thế chứ.

"..."

"Chúng ta vẫn nên nói nguyên nhân thì hơn, đồ ăn chúng ta đặt sắp tới rồi, ta đã định ăn một bữa no nê rồi đó" Hình Ngọ nói.

"Không phải ngươi nói muốn đi ra ngoài ăn à?"

Đạo Chân Nhất hỏi.

"Cổ hủ dung tục, đó là trước đây"

Hình Ngọ quay ngắt một trăm tám mươi độ rồi nói:

"Ngươi nhắc lại câu hỏi ban nãy một lần nữa đi"

"Vì sao không thể trực tiếp đánh tới Ma Môn?"

Hoa Thanh Tuyết nói.

"Rất đơn giản, ta hỏi ngươi, sư đệ của chúng ta tên gì?"

Hình Ngọ hỏi.

"Chu Tự, không phải các ngươi nói thế à?"

Hoa Thanh Tuyết đáp.

"Đúng vậy, Chu Tự. Hắn họ Chu "Chu?"

Đột nhiên Hoa Thanh Tuyết đứng phắt dậy, nàng thốt lên kinh ngạc:

"Con...con trai của Chu Vương ư?"

Hoa Thanh Tuyết vội vàng lắc đầu phủ định:

"Không thể nào, không thể nào, không thể là con trai của Chu Vương được. Sao sư phụ có thể nhận con trai Chu Vương làm đồ đệ chứ?"

"Sư phụ điểm cuối của đạo, ngươi nghĩ sao? Hai mươi ba tuổi, chút ân oán đó có là gì?"

Hình Ngọ tỏ vẻ tức giận.

Hoa Thanh Tuyết ngây ngẩn cả người, sau đó nàng ngồi phịch xuống ghế, cảm giác có chút hoài nghi nhân sinh. Rất nhanh sau đó nàng lại nghĩ tới một chuyện:

"Vậy đá tiểu sư đệ ra chúng ta vẫn còn Đạo Tử, vẫn giành phần thắng. Tiểu sư đệ có liên quan tới cả hai phe, hắn không thể nhúng tay. Không phải nghịch đồ thì chính là nghịch tử"

Chu Tự:

"..."

Sao hắn cảm thấy mình đang chịu thiệt nhỉ, tuổi sư huynh sư tỷ đã cao, tới thời kỳ hồi xuân rồi à?

Cảm xúc của cả đám đều không ổn định.

Lúc này Nguyệt tỷ lại đẩy đám đồ ăn ngoài kia cho hắn.

"Cho ngươi đó"

"..."

Ngươi muốn để dành bụng ăn đồ ăn ngon chứ gì?

"Khụ khụ, thật ra Đạo Tử cũng không thể tham gia Mãn Giang Hồng nhìn Hoa Thanh Tuyết đang ngồi đó với vẻ mặt vô cùng thắc mắc thì nói tiếp:

"Đạo Tử bái sư rồi, đúng lúc là Chu Vương"

"Ha?"

Hoa Thanh Tuyết cảm thấy mình nghe lầm rồi.

Thế đạo này bị sao vậy chứ?

Rõ ràng lần trước nàng trở về không như thế.

Sao lại thay đổi lớn đến thế.

1102 chữ