Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1247: Lòng Tự Trọng




Trong đêm, sau khi Nguyệt tỷ đi nghỉ ngơi, Thu Thiển mới đi tắm rửa.

Sau đó đến lượt Chu Tự.

Đợi Chu Tự đi ra mới sấy tóc giúp Thu Thiển.

Trong lúc đó hắn phát hiện một vấn đề.

"Thu tỷ, vì sao chúng ta không tắm chung? Như thế chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều thời gian sao?"

"Đâu có?"

Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự rồi nói rất nghiêm túc:

"Ngươi tắm năm phút, ta tắm hai mươi phút. Chúng ta tắm chung có thể tiết kiệm bao nhiêu phút?"

"Tiết kiệm hai mươi phút?"Chu Tự hỏi dò. "Sai rồi"

Thu Thiển lắc đầu, nàng đáp:

"Chỉ có năm phút, có khi năm phút này ngồi tâm sự một lát là hết"

Thu Thiển nói xong, còn ngập ngừng:

"Nhưng...cũng không phải không được, chỉ là tắm chung ngươi muốn làm gì?"

"Chà lưng?"

Chu Tự lại hỏi dò.

"Hóa ra chỉ là chà lưng thôi à? Uổng công ta còn muốn phối hợp với ngươi.

Thu Thiển tỏ vẻ tiếc nuối mà nói.

Chu Tự cười hì hì, Thu tỷ vô dụng, ta đã miễn dịch với chiêu này rồi. "Vậy nặn cái khác?"

"Nặn cái gì? Ngày mai ngươi muốn ăn gì?"

"Ta nói là cái to như Rasengan vậy"

"Ăn cháo mồng 8 tháng chạp đi"

“Phù!"

Chu Tự ngồi khoanh chân trên giường, hắn cảm thấy chuyện mình may mắn nhất chính là luyện võ từ nhỏ.

Nếu không bây giờ gặp phải yêu nữ này rất dễ khiến bản thân suy yếu.

Một khi suy yếu, võ học thụt lùi, thực lực giảm mạnh.

Võ đạo cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

Ma Đạo yêu nữ không thể không phòng.

Chu Tự mặc vào bộ quần áo rộng rãi, hắn quyết định đi tới ngoại thành Thần Vực một chuyến.

Nghe ngóng tin tức, lại hỏi lão bản về di tích lịch sử, xem hắn biết những gì.

Nói mới nhớ đã lâu rồi không gặp hắn.

Không biết gần đây hắn lại bán những gì rồi.

Đi mua một ít về.

Chu Tự nghĩ một lát, rồi lại chui vào trong chăn.

Lúc này Thu Thiển đang mở to mắt nhìn hắn.

"Không phải ngươi muốn đi ngoại thành Thần Vực à?"

Nàng hỏi.

Chu Tự nhìn cơ thể ẩn hiện trong chăn của Thu Thiển, hắn phát hiện mình rất bình tĩnh.

Lần sau không thể nói nặn nữa rồi.

Vậy nên nói gì đây?

Thôi vậy, sau này rồi tính.

"Ta phát hiện ta đi ngoại thành Thần Vực chỉ tiến vào bằng tinh thần, cơ thể không vào theo. Nếu không chui vào chăn sẽ dễ bị cảm lạnh Chu Tự nói.

Thu Thiển suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng, nàng nói:

"Vậy ta cũng đi, đợi ta mặc quần áo đã"

Nàng nói rồi dùng gối chặn đi tầm mắt của Chu Tự, sau đó bắt đầu mặc đồ.

Chu Tự lén lút nhấc gối lên nhìn một cái.

Đỉnh núi cao vút...Bộp!

Quần áo đập vào mặt Chu Tự.

"Đẹp không?"

"Ta không nhìn thấy Chu Tự đáp.

"Nói mới nhớ có phải là trắng quá rồi không? Ngươi có muốn để lại thứ gì đó không? Ví dụ như thứ gì màu hồng?"

Đột nhiên Thu Thiển hỏi.

Hừ, cổ hủ dung tục.

"Được thôi"

Sau đó Chu Tự nghênh đón những tiếng cười lạnh lùng của Thu Thiển, ánh mắt nàng như ánh mắt nhìn kẻ biến thái.

Chu Tự:

"..."

Sau đó Thu Thiển kéo váy ngủ xuống dưới một chút rồi đưa người tới.

Vậy có phải tốt không.

Chu Tự thuận lợi lưu lại chút dấu vết.

Một lát sau, hai người tiến vào bên ngoài thành Biên Giới.

Lúc này Thu Thiển mặc áo khoác, quần dài.

Chu Tự cũng không kém gì nhiều.

Dưới sự tò mò, Thu Thiển đi tới trước mặt Chu Tự để hắn giúp chú ý tình hình xung quanh rồi liếc nhìn vòng ngực:

"Vậy mà vẫn còn kia"

Chu Tự cũng nhìn một chút, phát hiện dấu vết mình vừa tạo ra ban nãy vẫn còn trên người nàng.

"Đưa tay cho ta"

Thu Thiển nói.

Chu Tự thắc mắc.

Lúc hắn đưa tay ra thì cảm thấy có chút đau đớn.

Thu Thiển cắn hắn một cái thật mạnh, để lại dấu răng.

"Ta có Phá Thiên Ma Thể tam phẩm, vì sao Thu tỷ có thể cắn rách da ta?"

Chu Tự thổi vào dấu răng rồi hỏi.

"Ta có thần lực, hơn nữa cũng không thấy thể chất của ngươi ghê gớm tới mức nào"

Thu Thiển híp mắt cười nói.

"Thu tỷ, đó là ta lo sẽ làm ngươi bị thương"

Chu Tự vội nói.

"Thế à? Ta vẫn nhớ lúc ngươi ở nhà ta, khi đó ngươi uống rượu...A...

Chu Tự vội bụm miệng nàng lại.

Còn Thu Thiển thì nhìn chằm chằm vào Chu Tự với gương mặt tươi cười xấu xa.

"Khác chứ, hơn nữa Thu tỷ cũng không thua gì, cả người cứng ngắc...

Chu Tự thấy đôi mắt Thu Thiển đã cười chỉ còn lại một đường thẳng.

Trong lúc nhất thời không dám nói tiếp.

Thu Thiển bắt lấy tay của Chu Tự, nàng tới gần hắn rồi thủ thỉ: "Chẳng qua vì yêu lạc lối mà thôi.

Chu Tự:

"..."

"Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì đó"

Thu Thiển cười hỏi.

"Không có gì."

Chu Tự đổi một chủ đề khác:

"Không phải lúc đó Thu tỷ không say sao? Có thể giúp một tay mà"

Thu Thiển quay đầu sang chỗ khác rồi lẩm bẩm:

"Ta cũng chẳng biết gì nhiều, chỉ biết đại khái mà thôi. Nhưng ngươi là nam tử hán đại trượng phu, không phải có lòng tự trọng à? Lỡ đâu làm ngươi bị thương"

Chu Tự:

"..."

Nhưng bị chế giễu, cũng tổn thương lòng tự trọng.

Hai người nói chuyện với nhau câu có câu không.

Lại nói tới chuyện năm nói.

Sau đó nhắc tới chuyện xem mắt, sau đó chính là năm trăm tệ.

"Năm trăm tệ đó thật sự chỉ là hiểu nhầm"

"Ta hiểu, chắc dạo này tăng giá rồi, năm trăm tệ không đủ, phải sáu trăm"

"..."

Cũng được, mỗi tuần mình có thể để dành thêm một trăm.

Hai người đi tới ngoại thành Thần Vực.

1073 chữ