Chu Tự ăn cơm, hắn cảm thấy đi ra mấy quán cơm nhỏ ở ngoài kia ăn còn thoải mái hơn.
Không vì gì cả, chỉ vì những người này giành đồ ăn quá nhanh.
Sau bữa cơm sẽ tới lúc dạy học.
Mấy người Hình Ngọ và Thanh Long đang chỉ điểm mọi người.
Chu Tự tìm tới sư tỷ phu Đạo Chân Nhất.
"Sư tỷ phu, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi"
Chu Tự thành thật nói.
"Chuyện gì?"
Đạo Chân Nhất có chút bất ngờ.
"Vừa rồi ta nghe ngươi nói ngươi nghiên cứu lực lượng tự nhiên à? Đó có phải là lực lượng trước thời đại thần minh không?"
Chu Tự hỏi.
"Đúng vậy, sư đệ cũng có hứng thú với phương diện này à?"
Đạo Chân Nhất hỏi.
"Đúng vậy, gần đây không phải nói chư thần muốn quay về à? Sau đó ta cũng tiếp xúc với nhiều người, phát hiện không chỉ chư thần muốn trở về, mà còn có những kẻ thuộc về thời đại trước thời đại thần minh. Nghe Trí Giả nói họ đột nhiên biến mất. Ta đoán họ cũng tới thế giới vực sâu, đợi ngày trở về. Không chỉ thế, họ chính là kẻ giết Đại Địa Nữ Thần. Dường như họ ra tay vì nữ thần Trí Tuệ. Vậy nên ta muốn biết họ đến cùng là ai" Chu Tự nói rất nghiêm túc.
Đạo Chân Nhất nhìn Chu Tự trước mắt, hắn đang nghĩ người sư đệ này có phải là có ý kiến với sư tỷ phu là hắn hay không?
Nói nhiều chuyện hắn không biết như thế, sau đó hỏi hắn có biết nhiều hơn hay không.
Khiến Đạo Chân Nhất có một cảm giác bị đè ép.
Nếu cố ý thì chẳng có gì, chỉ sợ là vô tình.
Quá khiến người khác tổn thương.
Sau khi điều chỉnh trạng thái xong xuôi, Đạo Chân Nhất mới từ tốn nói:
"Ta không hiểu gì nhiều về thời đại đó, chỉ là có biết chút ít về lực lượng mà thôi. Họ tu hành dựa vào lực lượng tự nhiên, có đồ đằng lực lượng, cũng có thiên địa đại thế, còn có thể dùng ngôn ngữ để định xung quanh. Như là ngôn xuất pháp tùy Chu Tự nhớ tới thiếu niên bị họ tóm được:
như chúng ta bắt được một người như thế, sư tỷ phu có muốn nghiên cứu hay không?"
"Dường Chu Tự hỏi.
Điều này khiến Đạo Chân Nhất rất kinh ngạc.
Một khoảng thời gian sau, Chu Tự đưa người tới trước mặt Đạo Chân Nhất.
Đạo Chân Nhất nhìn thấy thiếu niên kia thì ngây ngẩn cả người, đúng là lực lượng tự nhiên.
"Ta có thể nghiên cứu, thậm chí giúp ngươi hỏi được một số vấn đề. Có thể giao hắn cho ta không?"
Hắn nói rất chân thành.
"Tùy ngươi thôi, dù sao chúng ta cũng không hỏi ra được gì"
Chu Tự nói một cách tùy ý.
Thiếu niên:
"..."
"Đúng rồi, sư tỷ phu có nghiên cứu về di tích lịch sử không?"
Chu Tự lại hỏi.
"Di tích lịch sử à? Ta có biết về những nơi này, nhưng chưa từng tới bao giờ"
Đạo Chân Nhất nói.
"Ta biết có một nơi, nhưng hiện tại dường như không thể nào tới gần "Ở đâu vậy?"
"Điểm cuối của ngoại thành Thần Vực"
"Ngoại thành Thần Vực? Trước đây rất lâu ta nghe nói ở đó đã sụp đổ một lần, đúng là có thể xuất hiện. Ngươi chờ một chút, ta quay về tìm một thứ Đạo Chân Nhất nói rồi dẫn theo thiếu niên kia biến mất.
Khoảng ba phút sau.
Đạo Chân Nhất lại xuất hiện một lần nữa.
Lần này trong lòng bàn tay hắn có thêm nhật hoàn và nguyệt hoàn.
"Đây là gì vậy?"
Chu Tự tò mò.
"Nhật Nguyệt Thần Hoàn, trong đó ẩn chứa thần lực, lực lượng tự nhiên và linh khí. Có thể ứng đối với không gian biến hóa, thậm chí khe hở thế giới. Có thứ này thì ngươi sẽ dễ tới gần di tích lịch sử hơn, đi vào cũng không rơi phải góc khuất của thế giới. Nhưng thứ này chẳng phải vạn năng, thực lực không đủ mà cầm theo nó thì chẳng khác nào vướng víu.
Đạo Chân Nhất nói rồi đưa thứ đó cho Chu Tự.
Chu Tự cảm thấy sư tỷ phu rất tốt, lần này hắn có thể thử đi tới phía dưới Hồng Nguyệt.
Dẫn theo đại ca.
Hai người cùng đi.
"Cái này phát sáng không?"
Đột nhiên Chu Tự hỏi.
"Hả?"
Đạo Chân Nhất có chút không rõ cho lắm.
Chiều tối.
Chờ tới lúc tất cả mọi người học xong.
Mấy người Thanh Long rời khỏi đây.
Có lẽ đi tìm Tiểu Mệnh.
Một nhà ba người Chu Tự cũng rời thư viện, về nhà.
"Hôm nay ta học được rất nhiều thứ"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Ta không học gì"
Thu Thiển nói tiếp.
Dù sao nàng cũng là Thần Minh Chi Nữ, có rất nhiều thứ không học được.
"Không học được gì à?"
Chu Tự đi bên cạnh Thu Thiển, hỏi.
"Học được quyền pháp"
Thu Thiển mỉm cười đáp lại.
Chu Tự nhìn thấy Thu tỷ để lộ nụ cười như thế thì hắn cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng mình cũng đâu làm gì đắc tội với Thu tỷ chứ.
Khó hiểu thật.
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên ngừng lại.
Chu Tự tò mò, hắn nhìn qua thì thấy nàng dừng ngay trước tiệm kem.
Được rồi, mua thì mua.
Sau đó ba người, mỗi người một cây.
Chỉ là khác vị.
"Kem của ngươi ngon không?"
Thu Thiển hỏi Chu Tự.
"Tạm được, vị dâu.
Chu Tự nói.
"Dâu à?"
Thu Thiển tới gần rồi nếm thử một miếng, nàng nói:
"Ta thấy bình thường, ngươi nếm thử của ta đi, vị việt quất.
Chu Tự cắn một miếng, hắn thấy cũng được.
Chờ tới khi họ lấy lại tinh thần thì Chu Ngưng Nguyệt lại biến mất rồi.
Hai người:
"..."
Ba mươi tuổi rồi, sao nói đi lạc là đi lạc thế?
Tìm một vòng, họ mới phát hiện Chu Ngưng Nguyệt lại dừng trước sạp dưa hấu.
Hỏi thì nàng nói đang mua dưa hấu.
Chu Tự có chút không thể hiểu nổi, sao lần nào Chu Ngưng Nguyệt cũng có thể gặp sạp dưa.
1075 chữ