Bách Mạch tiên tử suy nghĩ một lát nói:
“Hình như họ nhận được mệnh lệnh gì, đi thẳng mãi vào bên trong. Theo như trước đây ngươi nói, tận cuối là vách đá, phía dưới là nước, đối diện là mặt trời đỏ, thêm một cánh cửa, nhưng không qua được. Ta cũng không hiểu tại sao họ phải tiến vào sâu “Tận cuối của ngoại thành thần vực đã sập đổ khi chư thần bỏ đi, theo lý thì chư thần cũng không biết về tình hình ở đó. Họ có thể đều không biết tình hình bên trong. Nếu có biết, thì họ cũng là vì cánh cửa đó ư?"
Chu Tự nghi hoặc.
“Ngươi đi hỏi trí giả xem, có lẽ sẽ biết được.
Bách Mạch tiên tử nói.
“Tìm hắn ở trong nhóm, hắn cũng không muốn đáp lại ta. Đợi qua thời gian nữa, ta đưa đại ca tiến vào tận cuối, chắc hẳn có thể gặp được hắn. Đến lúc đó sẽ hỏi rõ. Vừa hay hỏi xem có cách gì có thể không chịu ảnh hưởng của khe nứt thế giới trên biển không"
Chu Tự nghiêm túc nói.
Phải nói trước với đại ca, sau đó lại phải gọi trí giả ở trong nhóm, như vậy thì có thể xuất phát.
Rút khỏi ngoại thành Thần Vực, Chu Tự liền nhìn thấy Thu Thiển ở bên cạnh. Thu Thiển kiểm tra cánh tay của Chu Tự, phát hiện không có dấu răng, xem ra dấu răng bên trong không phải là thật. Sau đó họ xem đồng hồ, ba giờ bốn mươi sáu phút.
“Hình như đã là sáng sớm rồi.
Chu Tự nói.
“Muốn ăn sáng hả?"
Thu Thiển hỏi.
“Không"
Chu Tự lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Phải tập thể dục buổi sáng"
“Tập thể dục buổi sáng ư?"
Thu Thiển nghi hoặc.
Một lúc sau, họ mới chìm vào giấc ngủ. Lúc Chu Tự tỉnh dậy, Thu Thiển đã ngồi bên cạnh hắn.
“Chào buổi sáng, bây giờ là bảy giờ năm mươi phút, sắp muộn rồi.
Soạt!
Cả người Chu Tự bật dậy, sau đó mặc áo đi vệ sinh, ăn sáng cũng khá vội vàng. Trước khi ra cửa, hắn ôm Thu Thiển, hương thơm thoang thoảng khiến hắn có tinh thần hơn rất nhiều. Tối qua ngủ muộn quá, ngủ quên mất.
Nhà có yêu nữ, đêm không thể ngủ.
Thời gian sau đó, Chu Tự thường xuyên cùng Lý Lạc Thư thảo luận việc vào ngoại thành Thần Vực. Họ đều đang trong trạng thái điều chỉnh, đợi khi điều chỉnh đến đỉnh phong nhất, chính là lúc xuất phát. Trong lúc đó, Chu Tự hỏi trí giả, nhưng không thấy trả lời.
Sau đó hắn lại hỏi Tiểu Mệnh, Tiểu Mệnh không nhìn thấy di tích lịch sử, hắn nói bên đó không có Vận Mệnh. Có lẽ là hắn không đủ thực lực, vẫn chưa hồi phục đến đỉnh phong. Sau đó Chu Tự lại hỏi Bán Tiên. Bán Tiên nói một câu, trở nên mạnh hơn là được. Cách hay.
Hắn quyết định bảo Thanh Long đi đưa tiền cho Bán Tiên, lúc này đối phương mới nói một cậu có ích.
“Ta đã thử rồi, dạo này ngươi thích hợp đi xa, chắc hẳn rất thuận lợi"
Chu Tự nghe xong cảm thấy tự tin tràn trề, chỉ là không biết đối phương có nói linh tinh không. Bảo hắn nói chi tiết hơn, hắn bèn nói không có chi tiết, đến lúc đó xuất phát là được. Nếu đã vậy, Chu tự cũng không có gì để nói.
Nếu thất bại bất đắc chí trở về, thì phải cùng đại ca đi bái kiến đại sư, hy vọng lúc đó đại sư có thể bói toán ra chân trái hay chân phải của hắn bị đánh trước. Thực ra Chu Tự rất hiếu kỳ, thực sự đến ngày đó, thì đại sư sẽ tính thế nào, liệu có cách phá giải không.
Nói ra thì hắn còn phải tìm năm trăm đồng trước đó, vẫn chưa có cơ hội đi đến. Hôm khác nói với Thu Thiển, hỏi lúc nào nàng có thời gian thì cùng đi tìm đại sư.
Chủ nhật ngày mười chín tháng sáu. Chu Tự nhận được hàng chuyển phát nhanh, là váy tiên của Thu Thiển và đặc hiệu xuất hiện của ông chủ chém giá.
Thu Thiển treo váy tiên lên, nói sau này có nhu cầu thì sẽ mặc. Chiếc váy tiên này cũng không hở hang lắm, nhưng lại cảm thấy có thể thu hút người khác. Đối với người khác thì đó là váy tiên bình thường, nhưng đối với Thu Thiển, thì dùng để mặc vào buổi tối. Tối nay nàng sẽ mặc. Chu Tự cảm thấy sau này phải giảm bớt tần suất mua váy.
Thứ hai ngày hai mươi tháng sáu.
Sau khi đi làm, Chu Tự phân đồ ra, kiếm một trăm đồng, khiến Đông Phương Cảnh và Hạ Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Trước đây là như vậy, khiến họ có cảm giác xuất sắc hơn người khác một cách khó hiểu. Hôm nay cũng không dám có cảm giác xuất sắc hơn người khác nữa. Bây giờ họ đã hiểu, những người này vốn không thiếu những thứ đó, đều đang trêu chọc cuộc đời. Ở trước mặt họ, cảm giác xuất sắc hơn người khác của mình đúng là nực cười. Hôm nay, Chu Tự phát hiện cuối cùng Ma Chủng của mình đã ba vòng, càng ngày càng gần với tăng cấp. Chỉ cần tiến vào nhất phẩm, hắn có thể phá mở hư không, mở cửa không gian. Lúc đó, còn ai dám cười hắn? Vì để đến bên trong ngoại thành Thần Vực, mấy ngày nay Chu Tự đã cai Thu Thiển, bắt đầu dốc toàn lực tu luyện.
Hôm nay linh khí Chu Thiên chỉ thiếu một quyền hạn cuối cùng, mãi vẫn chưa quyết định. Bất kể hỏi ai, cũng không thể nói được đáp án cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục kéo dài.Nhưng đã có sáu quyền hạn, tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn rất nhiều, cũng thúc đẩy Ma Chủng thèm ăn.
Thứ bảy ngày hai mươi năm tháng sáu. Chu Tự vừa tan làm thì nhìn đọc được tin nhắn của Lý Lạc Thư “Đại ca, ta chuẩn bị xong rồi. Nay ta đi ra từ trong thất tình, đã đạt đến trạng thái đỉnh phong trước nay chưa từng có"
1082 chữ