Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 126: Biến Hóa Lớn




Thiên Vân Đạo Tông, trước động Khải Linh, núi Khải Linh.

Nơi này vẫn còn một vài đệ tử Thiên Vân Đạo Tông hiểu về trận pháp ở cửa động.

Rất nhiều người đều biết trận pháp mạnh đến thế nào, nhưng vẫn muốn thử một chút, nhỡ như giải được thì sao?

Từ đó bước lên một con đường hoàn toàn mới.

"Trong tông môn còn có người chưa từng thử sao?"

Một nam tử ngồi bên cạnh hỏi.

Không phải hắn đến để phá trận, mà là đến hóng hớt, tiện thể thu thập chút tin tức đem bán, kiếm chút phí.

Nhưng mà không có tiến triển gì cả, cũng không có danh nhân nào đến, tin tức của hắn chẳng đáng tiền.

Một xu cũng không kiếm được.

Cho nên hắn hi vọng có thiên kiêu tông môn ra mặt tới nơi này.

Có thể phá vỡ trận pháp hay không không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ viết đối phương rất có hi vọng.

Như vậy cuối cùng cho dù không cách nào phá vỡ cũng không việc gì, đó sẽ là thất bại đáng tiếc, chỉ suýt chút nữa thôi.

Thiếu một chút nữa thôi là có thể phá vỡ trận pháp.

Tóm lại gì cũng có thể bị vỡ lở, chỉ có nịnh nọt là không bể, vừa kiếm được tiền lại còn không đắc tội người khác.

"Sư huynh An Khách, ta không đợi nữa, về tu luyện đây, có tin tức gì nhớ phải đăng luôn đấy."

Một vị nữ đệ tử đánh tiếng với An Khách, chuẩn bị ngự kiếm rời đi.

"Được, nhớ đặt mua đấy."

An Khách đáp lại.

"Nếu như nội dung vớ vẩn, ta sẽ cho người vây đánh ngươi. Đi đây."

Nữ đệ tử cười phất tay.

"Miêu sư muội thật đáng yêu."

An Khách nhìn hướng nữ đệ tử biến mất âm thầm tự nói.

Sau đó hắn tiếp tục chờ đợi, đợi thêm mấy ngày nữa nếu vẫn thế này, hắn cũng phải rời đi tìm kiếm tin tức mới thôi.

Ngẫm lại cũng sắp đến lúc phải ra ngoài rèn rũa rồi.

Phải xác định trạm tiếp theo.

Giữa trưa, An Khách định đi tìm chút gì đó bỏ bụng, đã rất nhiều ngày không ăn gì, chỉ đợi ở nơi này.

Hắn cất bước rời đi, nhưng đi đến giữa sườn núi đột nhiên cảm giác trên trời có một bóng người lướt qua.

Lại có người đến động Khải Linh.

Xung quanh không có dao động sức mạnh quá rõ rệt, không có người tung hô, có lẽ không phải là thiên kiêu.

Đó là những suy đoán ban đầu của An Khách.

Nhưng mà...

Trực giác cho hắn biết, có thể sẽ xuất hiện biến hóa lớn.

Không chút do dự, hắn quay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước động Khải Linh, quả nhiên hắn đã đoán đúng.

Khi hắn đến trước động, thấy tất cả mọi người đều tụ tập lại, bọn họ đều đang nhìn chăm chăm vào cửa động.

"Suýt nữa thì bỏ lỡ mất."

An Khách chen lấn đi lên, nhìn tình hình trước cửa động.

Hắn thấy một bóng lưng khá là bình thường đang đứng trước mặt Đổng tiền bối, mà Đổng tiền bối cũng đứng lên.

Nói cách khác người vừa tới này không hề đơn giản.

Nhưng là vì người đó quay lưng về phía hắn nên hắn không không biết là ai.

Hỏi người bên cạnh, nếu không phải không thấy thì cũng là không biết.

"Rốt cục là ai?"

An Khách quýnh lên.

Không biết rõ thân phận, hắn không tiện viết ra.

Chẳng lẽ lại để người thần bí?

Như vậy thì hắn quá thiếu hiểu biết, ngay cả là ai cũng không tìm hiểu rõ.

Nhưng rất nhanh, hắn đã không còn phải phiền não vì cái này nữa, Đổng tiền bối lên tiếng, nói ra thân phận của đối phương:

"Đạo Tử muốn thử sao?"

Đạo Tử Kiếm Thư.

Giờ khắc này tất cả mọi người đều chấn kinh, Đạo Tử.

Người đến là sư huynh Đạo Tử Kiếm Thư, đối phương đã đến đây thì có thể thấy hắn khá tự tin.

Dù lần trước Đổng tiền bối nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ trong đó chính là Đạo Tử cũng không phá nổi.

Vậy thì hôm nay Đạo Tử có thể phá vỡ hay không đây?

"Hẳn là Đạo Tử có thể chứ?"

Có người lập tức nói.

"Không thể nào, sở trường của Đạo Tử không phải là trận pháp."

Lại có người bày tỏ quan điểm.

An Khách không nói gì, trực tiếp bắt đầu định tiêu đề: Bế quan hai mươi năm, Đạo Tử rời núi muốn phá trận pháp Thiên Khải.

Bây giờ thì xem xem Đạo Tử sẽ thu dọn tàn cục như thế nào, thất bại hắn cũng sẽ đặt ở cuối là đáng tiếc.

"Đúng là muốn thử một chút."

Đạo Tử Kiếm Thư khách khí nói.

Đổng tiền bối lập tức lui bước tránh đường.

"Vậy mà Đổng tiền bối lại nhường đường rồi? Lúc chúng ta ra tay cũng chưa từng nhúc nhích."

"Đạo Tử phá trận là chơi đùa chắc? Sao có thể cùng một dạng với chúng ta được?"

"Đạo Tử lợi hại lắm hả?"

"Thời điểm sư huynh Kiếm Thư thành danh ngươi còn chưa nhập môn, căn bản không hiểu phân lượng hai chữ Đạo Tử nặng bao nhiêu."

Đổng tiền bối lui sang một bên không nói gì, chỉ yên lặng đứng nhìn.

Đạo Tử cao minh là sự thật, hắn đã từng chứng kiến.

Dù nhìn lúc này cảm giác rất bình thường, không có loại hào quang khiến người ta chói mắt như trước, nhưng tuyệt không thể khinh thường.

Nhưng mà hắn vẫn không tin Đạo Tử có thể phá trận.

Có lẽ có thể duy trì được trong một ngày, như vậy cũng coi như bại mà vinh.

Rất nhiều người duy trì chẳng nổi một khắc.