"Tu chân giới thật sự có người có thể đối đầu với khí tức mênh mông, cường giả khủng bố như thế này sao?"
"Cường giả đại biểu cho cả một thời đại?"
Lúc này trả giá lão bản nhìn về phía chân trời, không khỏi thốt lên:
"Loại cảm giác này sao lại giống với mặt trời đỏ lúc trước thế?"
"Đúng vậy, cũng giống với ánh sáng quyền hành, loại cảm giác nặng nề khủng bố này thậm chí càng khoa trương hon."
Bách Mạch Tiên Tử cảm thấy đất trời thay đổi.
Chư thần muốn trở về, mà là những người hoàn toàn khác với chư thần dường như cũng muốn trở về.
Ba người này có thể đại biểu cho thời đại của bọn hắn.
Vậy tu chân giới thì sao?
Ai đang đối đầu với bọn hắn?
Mấy người Ma Đạo Cự Phách ư?
Trong nhận thức của nàng, cũng chỉ có bọn hắn mới có tư cách làm chuyện này.
Lúc này...
Trong bóng đêm, đối diện ba người kia đột nhiên xuất hiện một vệt sáng.
Trong nháy mắt vệt sáng xuất hiện, có đạo ý vô tận theo sau.
Tựa như đầu nguồn của thiên địa đại đạo.
Bách Mạch Tiên Tử cảm nhận được đại đạo, nàng đã hiểu ngay.
"Là hắn?"
"Mẹ ơi!"
Trong thành Biên Giới, Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nàng cảm thấy sự rung động trước nay chưa từng có:
"Con trai ngươi lại muốn lên trời rồi"
Chu Ngưng Nguyệt vốn đang ngồi ăn dưa, sau khi nàng cảm nhận được hắc ám tràn ngập đất trời kia thì tâm thần chấn động.
Sau khi cảm nhận được bóng dáng đại đạo thì lại vô cùng khiếp sợ.
Cảm giác sắp bị thôn phệ, lại còn bị nhìn chằm chằm khiến nàng cảm nhận rõ sự bất lực và nhỏ bé của bản thân.
Đây là thứ gì mà có thể khiến nàng sợ hãi như thế.
Không chỉ Chu Ngưng Nguyệt, mà tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được.
Thu Thiển ngước nhìn lên cao, nàng thấy rất rõ, cũng cảm nhận được rõ ràng.
Bóng tối khủng bố như cự thú viễn cổ, miệng rộng đầy máu có thể nuốt chửng đất trời.
Ở Thanh Thành nhìn không rõ mấy, nên nàng và Nguyệt tỷ cùng tới đây.
Vốn họ còn cho rằng sẽ không xảy ra biến hóa gì mới, nhưng ai mà ngờ biến hóa lại càng thêm kịch liệt.
Mà dường như Chu Tự đã rơi vào thế yếu.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Chu Tự rơi vào thế yếu.
"Cảm giác đối phương chính là cả một thời đại, người này sao đối đầu lại được?"
Thất Thiên thốt lên.
Nàng cảm nhận được rất rõ ràng, bầu trời đen nhánh kia nặng nề như một thời đại.
Cho dù chỉ là tiếp xúc với nó thôi cũng sẽ bị nuốt chửng, chứ đừng nói là đối đầu. Tô Thi đặt dưa hấu trong tay xuống.
Sau đó cả người nàng ngã xuống đất, ôm chặt đùi của Chu Ngưng Nguyệt. Lúc sau lại thấy đùi của Nguyệt tỷ quá ngắn, lại quay sang ôm đùi của Thu Thiển.
"Vì sao Thu tỷ lại mặc quần? Ta không cảm nhận được hơi ấm của đùi nữa rồi"
Tô Thi khóc lóc.
Sau đó nàng quay sang ôm chặt đùi của Hàn Tô:
"Vẫn là đùi của Hàn Tô tốt hơn, vừa thơm vừa mềm, thon dài lại trắng trẻo"
Hàn Tô:
"..."
Hôm sau nàng không mặc váy nữa, mặc quần thôi.
Thanh THành.
Mấy người Hạ Nguyệt cũng thấy được cảnh tượng đáng sợ trên bầu trời.
Đây là thứ mà từ nhỏ đến lớn bọn hắn chưa bao giờ thấy.
Cứ như là thời đại sắp kết thúc vậy.
Mà cảm giác sợ hãi không gì sánh kịp này khiến bọn hắn suýt nữa không đứng vững được.
Hoàn toàn không thể hiểu.
Bọn hắn cũng nhìn thấy bóng người đối diện ba vị kia đang dần ngưng tụ.
Chỉ là quá nhỏ bé, hắn như ngọn lửa lay lắt trong đêm tối, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng không biết vì sao bọn hắn lại cảm thấy phe mình không thể để thua ba người kia được.
Có thể đối đầu với kẻ đáng sợ như vậy thì chắc chắn cũng chẳn phải hạng tầm thường.
Có lẽ bọn hắn chưa từng nghe qua, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc đối phương không tầm thường.
"Chu Tự sắp thua rồi ư?"
Đột nhiên giọng nói của Trình tỷ xuất hiện bên cạnh bọn hắn.
"Không biết, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn yếu thế. Ta không biết bóng đen kia là gì, nhưng ta có thể cảm nhận được sự nặng nề vượt qua lẽ thường, người bình thường không thể nào đứng trong đó được.
Vân Tiêu Tiên Tử nói khẽ.
Mẩu đối thoại đột ngột xuất hiện này khiến Hạ Nguyệt và Đông Phương Cảnh sững sờ.
Bọn hắn nghe hiểu rồi.
Người đang đối mặt với ba vị tồn tại khủng bố kia chính là Chu Tự.
Trong khoảng khắc này, bọn hắn mới có thể hiểu đến cùng Chu Tự đáng sợ đến mức nào, đó là một cấp bậc mà bọn họ mãi mãi cũng không cách nào với tới, hay thậm chí là không hiểu được nó.
Lúc vô số người đang hoảng sợ, bóng người như ngọn lửa kia triệt để ngưng tụ lại.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy phía sau hắn cũng có ghế dựa, nhưng hắn không ngồi xuống.
Hắn đứng nhìn ba người kia, phát ra giọng nói trầm thấp:
"Ta chỉ là một phần của thời đại ư? Không, ta chấp chưởng ba ngàn đại đạo, thiên địa đạo pháp vì ta mà tái tạo, tất cả những kẻ thành đạo từ xưa tới nay đều đứng sau lưng ta. Ta có thể đại biểu điểm cuối của đại đạo"
Chu Tự dứt lời, trời đất phun trào, đại đạo vô tận vờn quanh khắp nơi.
Giờ khắc này ngọn lửa bắt đầu ngưng thực, quang mang cũng theo đó mà chiếu rọi.
1105 chữ