Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1268: Thua Ư?




"Chấp chưởng ba ngàn đại đạo?"

Thiên Đế lạnh lùng nói tiếp:

"Ngươi cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ngươi của bây giờ còn chưa thể để lại dấu vết trong thời đại, đối với thời đại mà nói ngươi vẫn còn quá nhỏ bé. Sao ngươi có thể đại biểu cho một thời đại chứ? Ta sinh ra khi thời đại mới bắt đầu, tám tuổi lĩnh ngộ xu thế nhân đạo, mười hai tuổi biết được đại thế sơn hà, trăm tuổi nhìn thấy đại thế thiên địa. Chỉ mới ba ngàn năm, ta đã có thể khai sáng Thiên Giới, ngồi lên đế vị, trở thành một trong Tam Hoàng. Ngươi lấy gì để so sánh với chúng ta? Lấy gì để tranh giành với bọn ta? Bọn ta xuyên qua một thời đại, cũng tham dự kiến tạo thời đại từ thuở u mê, cùng với tri mệnh đi tới đỉnh phong, cùng hủy diệt dưới trời chiều. Đây mới là bề dày của lịch sử, sự nặng nề của thời đại. Cho dù là chúng ta cũng phải cần tới ba người mới có thể đại biểu cho một thời đại. Ngươi muốn một mình ngươi đại biểu cho thời đại? Không đủ, còn lâu mới đủ"

Thiên Đế vừa dứt lời, vực chủ chấn động, làn sóng đen nhánh nhào về phía Chu Tự.

Giống như muốn nuốt chửng hắn.

Thời đại đọ sức nhau sẽ xuất hiện một kết quả.

Lúc này, kiếm ý đâm rách hắc ám.

Một bóng người đi từ điểm cuối ra.

Tiếng nói của hắn mênh mông vô bờ, mang theo sự rung động vô tận nhưng lại vô cùng bá đạo:

"Vậy cộng thêm ta thì sao?"

Trong nháy mắt hắn xuất hiện, sóng lớn đã bị hắn trảm nát.

Hắn đi từng bước một tới bên cạnh Chu Tự.

"Kiếm của ta ngộ ở viễn cổ, thành tại đương thời, có thể trảm đến tương lai. Ta như thế, kiếm như thế có tư cách đại biểu thời đại này chưa? Kiếm của ta vô địch đương thời, đệ nhất nhân từ trước tới nay"

Kiếm ý chấn động, phá vỡ vực chủ.

Sự trầm lắng của thời đại bắt đầu gia trì cho bọn hắn.

Ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Hai người bọn hắn đứng sóng vai nhau, cứ như là đang đại biểu cho toàn bộ thời đại.

Liễu Nam Tư nhìn thấy cảnh này thì có chút kinh ngạc.

"Sự trầm lắng của thời đại. Hai người bọn hắn thật sự có thể đại biểu cho thời đại sao?"

"Không phải đang đọ sức rồi đấy sao? Ít nhiều gì cũng có thể đại biểu.

Chu Nhiên bình thản đáp lời.

Hắn nhìn vùng đất đen kịt, hơi nhíu mày.

Đó là những người mà hắn chưa từng thấy qua.

Tam hoàng.

"Nhưng người có thể đại biểu thời đại tu chân chẳng phải là ba người các ngươi sao? Hơn nữa bọn hắn cũng là ba người, các ngươi cũng có ba người.

Liễu Nam Tư kinh ngạc.

"Chưa chắc"

Chu Nhiên lắc đầu nói:

"Ba người chúng ta đều sinh ra từ thời đại thần minh, mặc dù chúng ta là người khai sáng ra thời đại, nhưng không nhất định có thể đại biểu thời đại này. Có lẽ càng thích hợp với thời đại thần minh hơn.

"Vậy chẳng phải là đại biểu của thời đại thần minh sẽ rơi đài sao?"

Liễu Nam Tư hỏi. "Chuyện đó không liên quan tới ta"

Chu Nhiên nói khẽ.

"Thua không?"

Đột nhiên Liễu Nam Tư hỏi.

"Ta không biết"

Chu Nhiên lắc đầu.

Không chỉ mấy người Chu Nhiên, toàn bộ tu chân giới đều đang theo dõi.

Phía sau núi Đạo Tông Thiên Vân, Liễu Bắc Uyển có chút bận lòng:

"Ngươi thiên nhân hợp nhất có thể nhìn ra được gì không?

"Có thể nhận ra bọn hắn cùng một cảnh giới, nhưng dựa vào thời đại mà đọ sức. Theo lẽ thường thì bọn Chu Tự chắc chắn sẽ thua, nhưng hết lần này đến lần khác hắn tiến vào điểm cuối của đạo, mà Đạo Tử cũng tiến vào vô thượng kiếm đạo nên mới có sức chiến một trận. Nhìn như có thể đối đầu được, thật ra bọn hắn vẫn rơi vào thế Tô Trần trả lời.

yếu. Nếu vẫn tiếp tục như thế thì sẽ thua" "Đúng là bọn hắn còn quá trẻ"

Liễu Bắc Uyển do dự một chút rồi nói:

"Cứ thế nhìn bọn hắn thua trận sao?"

"Bọn hắn không ra tay đâu" Tô Trần thở dài.

"Vì sao?"

Liễu Bắc Uyển khó hiểu.

"Vì sao à?"

Tô Trần cười đáp:

"Chu Tự hai mươi ba tuổi, hai mươi ba tuổi đối đầu với tam hoàng thời đại trước. Hơn nữa nói đi nói lại, thậm chí đối phương còn chẳng làm gì được hắn, chỉ có thể dùng thời đại trấn áp. Ngươi nói xem Chu Tự có thua không?

Đạo Tử cũng chỉ lớn hơn Chu Tự mười tuổi, cũng vậy mà thôi. Hơn nữa...

Bọn hắn không tiếp tục nói.

Lúc này Liễu Bắc Uyển không biết nên nói gì.

Trong lúc nhất thời ngay cả nàng cũng quên mất Chu Tự mới hai mươi ba tuổi.

Hai mươi ba tuổi đứng trước mặt thời đại cũ, đối đầu với tam hoàng.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Thiên kiêu đương thời.

Không, hai người này là tuyệt đại song kiêu.

"Chỉ như thế thôi sao?"

Giọng nói của Thiên Đế truyền lại từ trong thời đại, hắn nhìn qua mấy người Chu Tự:

"Đúng là thực lực của các ngươi rất cao minh, cũng hạng một hạng hai trong thời đại, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Các ngươi đứng trong vực chủ, đã xác định trước là thất bại. Cũng không phải do các ngươi quá yếu, mà là quá trẻ"

Tiếng nói này như là tiếng chuông, đánh thẳng vào trong tâm trí của mỗi người.

Thua ư?

Hai thời đại đọ sức, nếu thua sẽ khiến người ta có chút khó chịu.

Mặc dù bọn hắn còn rất trẻ, nhưng đã đánh rồi thì chẳng ai muốn thua.

Trong di tích lịch sử, Chu Tự đứng trên vực chủ.

Hắn cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, cũng nhận biết được sự trầm lắng của thời đại.

Chỉ là...

Chu Tự cảm nhận sự biến hóa của cơ thể, công lực ngàn năm đang thiêu đốt như ngọn lửa.

1104 chữ