Công lực ngàn năm bắt đầu vận chuyển.
Lấy công pháp nhị phẩm làm trung tâm.
Sau đó đạo ý thuộc về hắn hiện ra.
Ma Đạo Văn Thư hiển lộ rõ ràng, Chư Thiên Vạn Giới nghe hắn thuyết pháp.
Trong lúc nhất thời, cây cối xung quanh như ma thần, ngồi dưới Chu Tự lắng nghe chân ý ma đạo.
Lần này Ma Đạo Văn Thư đánh thẳng vào cơ thể Chu Tự, như đang tạo nên thân thể thực của Ma Đạo, mà khí phát tán ra xung quanh khiến tất cả ma thần kính sợ.
Lý Lạc Thư đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Sao đại ca có thể có được ba thể hệ cùng một lúc chứ?
Hắn có nên trùng tu một cái không nhỉ?Lý Lạc Thư cũng chỉ nghĩ vậy, vì hắn muốn tu luyện kiếm đạo đến cực hạn, cực hạn chân chính.
Theo thời gian trôi qua, một số hung thú xung quanh cảm thấy nơi đây có người đang giảng đạo rồi tìm tới theo bản năng.
Con đầu tiên là một con chim có hỏa diễm bao quanh người, dường như đại biểu cho mặt trời rực rỡ trên cao.
Một con chim màu lam cũng theo đó mà tới, như trăng sáng trên bầu trời.
Chúng đáp xuống phía dưới Chu Tự, lắng nghe đạo ý.
Sau đó tổng cộng có năm con hung thú đi tới trước mặt Chu Tự lắng nghe giảng đạo.
Lúc này đại thụ sau lưng Chu Tự giật giật nhánh cây của mình, dường như nó cũng đang lắng nghe.
Theo sự tấn thăng của Chu Tự, chúng cũng dần có linh trí.
Đang tiến hành khai ngộ.
Lý Lạc Thư nhìn mảnh thế giới này, vô cùng to lớn.
Chỉ là không thấy bóng người, cũng không thấy được pháp tắc tu chân.
Bây giờ đại ca giảng đạo thuyết pháp, khiến đám hung thú này khai ngộ.
Trong tương lai, năm người chúng...không, hẳn là sáu người có thể thống trị thế giới này.
Hai ngày sau, Chu Tự mở mắt ra.
Đột nhiên hắn phát hiện bản thân bị bao vây, suýt nữa là không nhịn được mà ra tay.
Nếu không phải Chu Tự phát hiện dường như chúng có ý kính sợ thần phục với mình thì đã ra tay từ lâu rồi. "Chúng đang làm gì vậy?"
Chu Tự hỏi đại ca bên cạnh.
"Nghe đại ca giảng đạo thuyết pháp đó.
Lý Lạc Thư cười nói:
"Tương lai mảnh trời này sẽ có vô số cường giả, cũng vì ngày hôm nay đại ca ngồi đây đột phá. Có lẽ một ngày trong tương lai, sáu vị này sẽ cảm thấy bản thân đã vượt xa đại ca"
Chu Tự:
"..."
"Đi thôi, chúng ta phải đi nhanh lên Lý Lạc Thư nói.
Mà sáu vị kia biết Chu Tự sắp đi dường như đang cung kính cúi đầu, dù là gốc cây kia cũng vậy...
Thứ bảy, ngày ba tháng chín.
"Nguyệt tỷ, hai tháng trôi qua rồi"
Thu Thiển nhìn Chu Tự rồi nói.
"Hai tháng thì hai tháng chứ, không phải mấy ngày trước hắn đã tấn thăng cho ngươi xem rồi ư? Cũng có nghĩa là hắn không có chuyện gì hết."
Chu Ngưng Nguyệt ăn bánh bao, vừa ăn vừa nói.
Sau đó nàng lại nói thêm:
"Khi nào chúng ta mới đổi đồ ăn?"
"Chờ Chu Tự trở về"
Thu Thiển nói.
"Cũng đã khai giảng rồi, ta cảm thấy ta nên đi học thì hơn.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Thu Thiển nghe vậy thì sững người, nàng hỏi lại:
"Nguyệt tỷ muốn đi học lớp mấy"
"Lớp một chứ gì nữa"
Chu Ngưng Nguyệt đáp.
"Vậy là ta còn chưa sinh đã phải sống cuộc sống chăm sóc con nhỏ rồi à?"
Thu Thiển kinh ngạc thốt lên.
"Con ngươi chỉ cần thông minh bằng một nửa ta thì ngươi đi dự họp phụ huynh cũng sẽ là người được hâm mộ nhất lớp Chu Ngưng Nguyệt lấy đồ ăn vặt Tô Thi cho nàng ra, vừa ăn vừa nói.
"Ta có thể đi học không?"
Thất Thiên bay xuống hỏi.
Thu Thiển suy nghĩ một lát rồi lắc đầu đáp:
"Ngươi còn nhỏ quá.
Thất Thiên chỉ cao khoảng ba mươi centimet.
Đột nhiên một đạo kiếm ý xuất hiện.
"Lại sáng lên rồi"
Thất Thiên kinh ngạc nói.
Sau đó mấy người bắt đầu lùi về sau.
Họ phát hiện hai người này cứ động chút lại sáng.
Đốn ngộ và tấn thăng cứ dễ như đùa vậy.
Hai tháng ngắn ngủi, không phải người này sáng lên thì chính là người kia sáng.
"Ta cảm thấy hai tháng này là hai tháng dài nhất mà ta từng trải qua"
Thu Thiển ngồi xuống, nàng dùng hai tay chống cằm nhìn Chu Tự mà nói.
"Ta cũng thấy vậy.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn bánh bao trong tay mà than thở phàn nàn.
Đột nhiên trên người Chu Tự xuất hiện Ma Đạo chân ý.
Như đang cộng minh.
"Sắp về rồi à?"
Chu Ngưng Nguyệt vội vàng nói.
Trong đôi mắt Thu Thiển cũng để lộ nét vui mừng.
Dưới mặt trời đỏ.
Chu Tự và Lý Lạc Thư đứng ở đó, hai người họ nhìn cánh cửa đá trước mặt mà vô cùng kinh ngạc.
"Cuối cùng cũng về rồi"
Trên hải vực, Chu Tự và Lý Lạc Thư đang đứng lơ lửng trên không.
Lúc này họ không dám manh động.
Vì nơi này là điểm cuối của ngoại thành thần vực, hải vực vô tận dưới ánh sáng quyền hành.
Chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ rơi vào nơi hẻo lánh của thế giới một lần nữa.
Muốn đi ra không biết phải cần bao nhiêu thời gian.
Rất khó để định vị.
Lần này đi ra được cũng nhờ ăn may.
Chu Tự lấy Nhật Nguyệt Thần Hoàn ra, bắt đầu đề phòng.
Như vậy sẽ yên tâm hơn nhiều.
Nhưng họ không biết mình đang ở đâu, vấn đề lớn hơn là không biết làm sao để bay được.
"Trí Giả tiền bối?"
Chu Tự kêu to.
Xung quanh có tiếng sóng, còn có một loại tiếng vọng quỷ dị.
Nơi đây là hải vực rộng lớn, vì sao lại có tiếng vọng?
1117 chữ