Chu Tự lại kêu to lên:
"Trí Giả tiền bối"
"Đừng gọi nữa, ta cũng không thể tạo ảnh hưởng đến nơi này, quá xa xôi"
Tiếng nói của Trí Giả truyền tới.
"Vậy ít nhất ngươi cũng phải nói phương hướng cho chúng ta biết chứ, hơn nữa phải giúp chúng ta ngăn cản khe hở thế giới, Nhật Nguyệt Thần Hoàn sắp không chịu đựng được nổi nữa rồi"
Chu Tự nói.
Trí Giả im lặng một lúc mới nói:
"Chẳng phải các ngươi đưa lưng về phía mặt trời đỏ mà bay là được rồi ư?"
Chu Tự sửng sốt một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý.
"Đại ca thông minh cả đời, hồ đồ một thời.
Lý Lạc Thư thở dài mà nói.
Chu Tự liếc hắn. Sau đó hai người đưa lưng về phía mặt trời đỏ mà bay với tốc độ cực nhanh.
Đường trở về cũng không hề yên ắng, nhưng đã an toàn hơn lúc đến rất nhiều.
Bay một lúc lâu, sau khi Nhật Nguyệt Thần Hoàn ngăn cản rất nhiều khe hở thế giới thì đã vỡ vụn.
Hành trình sau đó đều phải nhờ vào quả trí tuệ mà Trí Giả ném vào.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, cuối cùng cũng đến được trước cổng không gian mà Trí Giả mở ra trước khi quả trí tuệ cạn kiệt.
Họ tiến vào.
Chu Tự và Lý Lạc Thư đáp xuống một bãi cỏ.
Lần này an toàn rồi, không cần phải phiêu bạt nữa rồi.
Ngày tháng phiêu bạt quá đau đớn, điều quan trọng là không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Trong hư không, khái niệm về thời gian như biến mất. Chỉ khi nhảy vào thế giới hoặc đại lục bình thường mới có thể cảm nhận được sự thay đổi của thời gian.
"Cuối cùng các ngươi cũng về rồi"
Trí Giả uống trà, cười nói.
Chu Tự nhìn qua, vốn hắn còn định mắng mỏ vài câu.
Nhưng rất nhanh sau đó đã ngẩn ra.
Chu Tự phát hiện quả trí tuệ đã bị vặt gần hết, lá cũng bị vặt một mảng lớn.
Nói dễ hiểu là cây trí tuệ hói rồi.
"Sao lại hói rồi?"
Chu Tự hỏi trong vô thức.
"Ngươi cho rằng là thứ gì đã trải đường cho các ngươi?"
Trí Giả hỏi ngược.
"Tiền bối cực khổ rồi"
Lý Lạc Thư nói một cách cung kính.
"Mệt thì chẳng mệt lắm, bây giờ có thể nói cho ta biết đại khái là các ngươi đã gặp được những gì không?"
Trí Giả hỏi.
Sau đó Lý Lạc Thư và Chu Tự ngồi xuống, ta một câu ngươi một câu kể kể về những ngày tháng phiêu bạt. Kể về cửa trong mặt trời đỏ, bộ lạc của di tích lịch sử, nữ thần trong bộ lạc, và cả vực chủ.
"Phải kể rõ về vực chủ mới được. À, cả tam hoàng nữa"
Chu Tự vốn định nói rõ về chuyện này.
"Bỏ qua chuyện này đi"
Đột nhiên Trí Giả nói.
"Vì sao? Chuyện này mới là chuyện quan trọng mà"
Chu Tự nói.
Trí Giả nhìn Chu Tự rồi nở nụ cười thần bí, lúc sau hắn mới nói:
"Không sao, chỉ cần kể từ lúc các ngươi đánh tam hoàng xong là được"
Chu Tự cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn vẫn nói về sự xuất hiện của Thần Quang Minh.
Sau đó lại nói về lai lịch của nữ thần Trí Tuệ.
"Khách từ giới ngoại?"
Trí Giả có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cũng không quá bất ngờ.
Đúng là nữ thần Trí Tuệ không giống với bình thường cho lắm.
"Ta cảm thấy có thể nữ thần Trí Tuệ là người đến từ tương lai. Đặt ra giả thuyết nữ thần Trí Tuệ là Tam lão bản, thế giới hiện tại không có quyền hành trí tuệ, vậy nên có một ngày nhị thúc của ta phá vỡ hạn chế của thời gian đưa nàng về quá khứ, cũng là lúc quyền hành trí tuệ vẫn còn tồn tại. Như vậy Tam lão bản có thể hấp thu quyền hành trí tuệ, sau đó trở lại thời đại của mình. Như vậy là có thể giải thích vì sao chỗ chúng ta không có quyền hành trí tuệ, vì nó đã bị lấy tới tương lai. Mọi chuyện đều trở nên hợp lý"
Chu Tự lại nói ra lý luận của mình.
"Không thể nào"
Trí Giả lắc đầu.
"Vì sao chứ?"
"Thời gian không giống với những gì ngươi nghĩ, cũng như dòng chảy lịch sử, những gì đã qua chính là lịch sử, lịch sử chỉ là lịch sử, không thể quay lại"
"Không thể ư? Có thể nào, quá khứ, hiện tại, tương lai đều cùng trong một dòng chảy thời gian, mỗi người đầu thai đều có thể tới quá khứ hoặc tương lai, sau đó tạo nên lịch sử mà chúng ta được biết và tương lai không "Ý của ngươi là gì?"
Trí Giả thắc mắc.
"Nghĩa là...lấy Tam lão bản làm ví dụ, nếu bây giờ nàng thọ hết chết già, có thể sẽ trở thành mỹ nữ nào đó trong quá khứ. Cũng có thể mỹ nữ trong quá khứ đều là nàng đầu thai chuyển thế, đó cũng chính là từ hiện tại về quá khứ. Lịch sử đúng là tồn tại, nhưng nó được bổ sung bởi người của hiện tại"
Chu Tự nói.
"Nhưng ta vẫn luôn quan sát từ quá khứ tới bây giờ, quá khứ đối với ta cũng chỉ là quá khứ mà thôi"
Trí Giả nói.
"Vậy có khi nào lịch sử đang chờ chúng ta quay về không?"
Chu Tự hỏi.
Lý Lạc Thư nhìn hai người rồi ngắt lời:
"Chúng ta vẫn nên nói chuyện khác thì hơn"
"Chờ tới lúc ta tiến vào thời đại sáng thế, ta sẽ đi tìm hiểu xem có chuyện này không"
Chu Tự nói.
"Đến lúc đó nhớ nói cho ta biết"
Trí Giả nói rất chân thành.
Đột nhiên Lý Lạc Thư cũng cảm thấy tò mò.
Vì đại ca thật sự có thể tiến vào thời đại sáng thế.
Sau đó mấy người Chu Tự lại nói những chuyện tiếp theo.
Đó chính là họ đi lang thang.
Trí Giả nghe cũng cảm thấy rất thích thú, vì Chu Tự và Lý Lạc Thư đang không ngừng ảnh hưởng đến những thế giới đó.
Vá trời, truyền pháp, giảng đạo.
Có lẽ ở những nơi khác, hai người này đã trở thành những tồn tại truyền kỳ.
1125 chữ