Chu Tự không thể nào trả lời, vì bây giờ hắn đã đi tới điểm cuối của đạo.
Lý Lạc Thư đã nói với hắn, cảnh giới này đã là cảnh giới cao nhất mà tu chân giới biết được.
Là đoạn cuối của đại đạo.
Hắn thậm chí còn không biết phía trên còn cảnh giới nào tồn tại nữa không.
Nhưng nếu thần minh có thì tu chân giới chắc cũng sẽ có.
Chỉ là không có bất cứ khái niệm cụ thể nào, ít nhất là hắn không có.
Cũng có nghĩa là nếu mấy người kia thật sự tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới, vậy tu chân giới sẽ rất nguy hiểm. Vậy ngăn cản họ trở về?
Đương nhiên là không thể.
Chu Tự cảm thấy nên gọi điện thoại hỏi lão cha, xem hắn có ý kiến gì không.
Nếu thật sự không được thì cũng để họ nghĩ cách.
Còn Chu Tự thì đã hết cách rồi.
Dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ mới vào nghề.
Dù đọc xong quyển sách thứ ba cũng chưa đoán được tu vi có tăng lên không.
Nhưng lại không thể dùng lâu.
Sử dụng hết công lực ngàn năm, hắn cũng không còn cách nào khác.
Còn lâu mới bền được như tu vi.
Rời khỏi thần điện của Đại Địa Nữ Thần, Chu Tự quyết định đặt một đồng hồ báo thức ở khe hở của cánh cửa, để đánh thức người trong đó sớm một chút.
Bây giờ hắn cảm thấy tín đồ canh cửa không thể mở cửa được là vì Nữ thần Đại Địa số hai đang ngủ.
Một người khi ngủ thiếp đi thì rất dễ khóa cửa.
Cho nên cũng chỉ đẩy được ra một khe hở, không thể nào mở cả ra.
Bàn giao cho ba vị cẩu trưởng lão, mấy người Chu Tự rời khỏi thành Biên Giới.
Tiện thể ngắt vài quả bất tử.
Thất Thiên nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy rất đau lòng.
Vì khoảng thời gian nàng ở bên cạnh cây bất tử lâu nhất ở đây, nhưng nàng lại chẳng ăn được mấy quả.
Nhưng nàng vẫn nhắc tới chuyện mặt trăng đỏ, hi vọng Chu Tự đi lên đó một chuyến.
Chu Tự cũng chỉ có thể đồng ý.
Tranh thủ đi lên.
Lên đó có chút nguy hiểm, chờ an ủi Thu tỷ xong, sau đó trạng thái của hắn sẽ trở lại đỉnh phong.
Đến lúc đó lại lên xem sau.
Vùng ngoại ô.
Chu Tự đang do dự có nên gọi điện thoại về nhà hay không.
Dù sao cũng phải nói cho cha mẹ biết về suy đoán vừa rồi của mình.
"Nguyệt tỷ ngươi gọi đi"
Chu Tự nói.
"Vì sao ngươi không tự gọi?"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò.
"Những chuyện hiếu thảo như thế này thì đương nhiên phải để cho Nguyệt tỷ làm rồi"
Chu Tự nói rất nghiêm túc.
"Ngươi sợ cha ngươi gọi về à?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Chu Tự không để ý tới Chu Ngưng Nguyệt.
Sau đó Nguyệt tỷ gọi điện thoại.
"Cha, Chu Tự có chuyện muốn nói với ngươi"
Chu Ngưng Nguyệt nói bằng giọng ngọt ngào, sau đó đưa điện thoại cho thằng em thúi tha của mình.
Chu Tự sững người, hắn chết lặng nhận lấy điện thoại:
"Cha, ngươi ăn cơm chưa?"
"Đang mài đao"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói âm trầm.
"Cha, chuyện là thế này, ngươi còn nhớ lần trước ta nói tấn thăng không? Bình thường tấn thăng đều cần thuốc dẫn...có thể kết toán một chút không?"
Chu Tự kiên trì nói.
Trong lúc nhất thời đầu dây bên kia im lặng, dường như không ngờ rằng Chu Tự sẽ nói chuyện này trước.
Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Liễu Nam Tư:
"Con trai, mẹ cho ngươi thêm ba trăm, thứ bảy tuần sau về nhà đi. Nghe nói ngươi biến mất hai tháng, ta và cha ngươi đều rất lo lắng. Về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho ngươi, sức khỏe tốt cũng dễ khiến Thu Thiển mang thai."
"Mẹ...cuối tuần sau ta phải tăng ca"
Trên trán Chu Tự ứa ra mồ hôi lạnh.
Thu Thiển thấy vậy thì có lòng tốt dùng tay áo lau cho hắn.
"Không thể xin nghỉ à?"
"Đúng vậy, ông chủ của chúng ta khá nghiêm khắc"
"Việc này của ngươi tiền lương thì ít, việc thì nhiều, số điện thoại của ông chủ ngươi là bao nhiêu?"
"Ông chủ của chúng ta.."
Chu Tự còn chưa nói xong thì đối phương đã nói với giọng khó chịu:
"Được rồi, gọi ngươi về thì ngươi cứ về đi, nói nhiều vậy làm gì? Cúp máy đây, còn làm việc nữa"
Chu Tự:
"..."
Lúc ta kết hôn sao các ngươi không cho ta trực tiếp quyết định chứ?
"Cuối tuần về nhà"
Chu Ngưng Nguyệt bỏ điện thoại vào ba lô nhỏ của mình rồi nói.
"Các ngươi nói xem, về nhà sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Chu Tự hỏi.
"Ở góa?"
Thu Thiển thử đoán.
Chu Tự:
"..."
"Chắc chắn là ăn đồ ăn ngon, nhưng chỉ là chúng ta thôi, ngươi thì ta không chắc. Ngươi có thể phải ăn roi"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự nhìn lên trời.
Chỉ hi vọng cuối tuần sau cánh cửa thứ bảy truyền ra tiếng nói, như thế thì không cần trở về nữa rồi.
Nhưng hắn phát hiện chuyện quan trọng lại chưa kịp nói.
Thôi vậy, về rồi nói sau.
Lúc này điện thoại của Chu Tự rung lên, hắn kiểm tra thì thấy lão cha gửi hai ngàn ba trăm tệ.
Lúc mở ra Thu Thiển cũng nghiêng đầu qua nhìn, nàng có chút kinh ngạc.
"Hai ngàn ba trăm tệ là tiền gì?"
Chu Tự còn đang nghĩ xem nên nói láo nhưu thế nào thì Chu Ngưng Nguyệt lại nói ngay:
"Vừa rồi có nói, kinh phí tấn thăng"
"Vậy tại sao lại lẻ ba trăm, không thể là hai ngàn chẵn à?"
Thu Thiển nghi ngờ.
"Tiền xe về nhà"
Chu Tự giải thích.
"Vậy có nghĩa là trước đây mỗi lần tấn thăng đều có kinh phí hai ngàn tệ đúng chứ?"
Trong đôi mắt Thu Thiển lộ ra sự nguy hiểm, nàng nhìn Chu Tự mà hỏi.
"Chuyện này.."
Trong lúc nhất thời Chu Tự không biết giải thích như thế nào.
1126 chữ