"Cá là tổ tiên à?"
Tô Thi kinh ngạc thốt lên:
"Vậy chẳng phải ta là mỹ nhân ngư sao?"
Chu Tự lườm đối phương một cái, hắn nói mà mặt không chút thay đổi:
"Đúng vậy, mỹ nhân ngư"
"Vậy ngươi là cá gì?"
Tô Thi hỏi.
"Cá mập Chu Tự đáp.
"Vậy Thu tỷ thì sao?"
Tô Thi hỏi tiếp.
"Đương nhiên là nữ thần rồi"
Chu Tự nói với giọng điệu khó chịu.
"Nữ thần với cá mập, Thu tỷ thiệt thòi rồi"
Tô Thị trừng mắt nhìn Chu Tự rồi nói.
Chu Tự không thèm để ý đối phương, chỉ là đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện:
"Sau này Tam lão bản sẽ cưới người như thế nào?"
"Người rất ưu tú ư? Dù sao Tam lão bản có chút vô dụng"
Thu Thiển suy đoán.
"Không được, cũng giống như bình hoa nhà đế vương, rõ ràng là không phù hợp"
Chu Tự nói.
"Nhưng cũng không thể quá tầm thường, cho dù nhìn từ góc độ nào thì Tam lão bản cũng chẳng thể cưới một người tầm thường được.
Thu Thiển nói.
"Tu chân giới còn thanh niên tài tuấn nào không nhỉ?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi. "Đại ca ta à?"
Chu Tự đáp.
"Không được"
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"Đúng rồi, sao có thể được chứ." Tô Thi liên tục lắc đầu.
"Vậy Nhị lão bản?"
Thu Thiển hỏi.
"Không được.
Chu Tự lắc đầu rồi nói rất chân thành:
"Nhị lão bản chế Tam lão bản"
Tô Thi bĩu môi rồi nói:
"Chắc chắn không được, Minh Nam Sở còn nợ ta rất nhiều tiền"
"Vậy còn có ai?"
Thu Thiển hỏi.
Chu Tự nghĩ trái nghĩ phải, dường như không còn ai lợi hại cả.
Những người họ quen cũng chỉ có thế. "Xem ra không gả được rồi"
Chu Tự thở dài.
"Chẳng phải Nguyệt tỷ còn chưa kết hôn sao"
Tô Thi ăn bánh quẩy, nói.
Nàng cũng không vội cưới chồng.
Buổi trưa, Chu Tự nhìn cá kho trên bàn không thể không cảm thán một câu:
"Vốn cùng một giuộc, sao phải vậy chứ "Ăn cơm đi"
Liễu Nam Tư nói rất nghiêm túc:
"Đợi ăn cơm xong mẹ có chuyện muốn nói với ngươi"
Trong nháy mắt, tay cầm đũa của Chu Tự run lên.
"Ngươi sợ à?"
Liễu Bắc Uyển hỏi.
"Nhị thẩm nói gì vậy, mẹ ta dịu dàng thùy mị như vậy, ta sợ gì chứ?"
Chu Tự cười gượng.
Liễu Bắc Uyển che miệng cười khẽ.
Buổi trưa.
Mấy người Thu Thiển ngồi dưới tầng một nghe tiếng động trên tầng hai.
"Mẹ, ngươi nghe ta giải thích, ta không có mắng các ngươi là lão bất tử, cũng không nói lão cha gặm cỏ non"
"Đừng mà...không phải như các ngươi nghĩ đâu. Là đại ca ta nói, thật mà, không tin thì ngươi hỏi hắn đi.
Mẹ...đừng đánh mà.
"Ngươi còn biết chặn lại à? Đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"
Thu Thiển nghe mà cảm thấy lo lắng.
Chạng vạng tối.
Chu Tự ngồi trên xe buýt nhìn mặt trời ngã về phía tây với vẻ mặt phiền muộn.
Đã bao lâu rồi mình chưa bị đánh nhỉ?
Dường như lần trước về cũng bị đánh.
Vì sao lại bị đánh nhỉ?
Quên rồi.
Sau này không về nữa đâu.
Lần nào về cũng bị đánh, cứ như là lúc nhỏ không kịp đánh, lớn rồi có bạn gái lại bị đánh một lần. Bây giờ có vợ rồi vẫn phải chịu đòn.
Mấy người này quá đáng thật.
Nhưng họ tuổi đã cao, cũng đến thời mãn kinh rồi, tính tình thay đổi thất thường cũng là chuyện bình thường.
Sau này trốn một chút là được.
"Nhắc mới nhớ, mặt trời đỏ hôm nay lại sáng thêm một chút, xem ra chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở về"
Chu Tự híp mắt nói.
Hắn chẳng có cách nào khác, dù có thể dựa vào quyển sách cuối cùng để tiến vào thời đại sáng thế cũng chưa chắc đã kịp.
Phải đợi Ma Chủng theo kịp.
Bây giờ Ma Chủng nhị phẩm, không biết phải đợi bao lâu nó mới siêu việt phẩm cấp hay là nhất phẩm nữa.
Lúc trước là thất phẩm và tứ phẩm.
Theo lý mà nói thì lần này lẽ ra là nhất phẩm, nhưng hết lần này tới lần khác trên nhất phẩm còn có cuối đại đạo.
Điều này khó mà xác định được, chỉ có thể đến lúc đó thử xem sao.
Nhưng đợi tới lúc nhất phẩm đủ chín vòng cũng cần mấy tháng.
"Không phải ngươi nói không quan tâm sao?"
Thu Thiển ngồi bên cạnh hắn, hỏi.
Chu Tự nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vẫn muốn hiểu, muốn thử theo bản năng.
Lỡ đâu đánh được thì sao?
Nam nhi chí ở ngàn dặm.
"Lúc nào chúng ta về nhà ăn cá tiếp vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Lần sau ngươi về một mình đi, ta không về nữa"
Chu Tự đáp.
Trong tuần mình phải đi làm, cuối tuần lại phải về ăn đánh.
Cuộc sống này thật tàn nhẫn.
Về tới Thanh Thành, bốn người họ đi thẳng về nhà.
Tô Thi cũng đi theo.
Ngày mai nàng xuất phát từ đây là được.
Tối nay ngủ cùng Nguyệt tỷ.
Sau đó Chu Tự lại nhìn thấy hai người này một người mặc đồ bộ hình gấu, một người thì mặc đồ bộ hình thỏ trắng.
Hai nàng thật sự không thấy nóng à?
Tiết trời tháng chín mặc dù chưa phải nóng nhất, nhưng chắc chắn không thích hợp để mặc loại áo ngủ nhiều lông này này.
Nói mới nhớ, hai tháng nóng nhất năm hắn đều đang chạy nhảy trong góc hẻo lánh của thế giới.
Không được trải qua mùa hè cũng có chút đáng tiếc.
Thứ ba, ngày 13 tháng 9.
Tối đó, trên mặt biển xuất hiện một cái bóng, một vị nữ tử áo đen đang đứng trên nó, yên tĩnh mà bình thản.
Nước biển xung quanh dường như bắt đầu biến hóa dựa theo tâm trạng của nàng.
Cuối cùng bình tĩnh không chút lay động.
Lúc này trong cái bóng cũng có thân ảnh của nàng, dường như đang từng bước đi về phía thảo nguyên.
"Tiền bối đã nhận được đồ chưa?"
Nữ thần Hắc Dạ hỏi.
Trí Giả xuất hiện dưới tàng cây, hắn khẽ gật đầu:
"Nhận được rồi, đúng là không có vấn đề gì, ta cũng đã gửi đồ mà ngươi cần qua rồi, ngươi chú ý nhận hàng"
Lúc này một cánh cửa hư không mở ra, một hạt châu rơi xuống trước mặt nữ thần Hắc Dạ.
Trong trung tâm hạt châu có một cánh tay phát sáng kim quang.1129 chữ