Đọa thi Viên Chấp nói, lúc này hắn đã rất nóng lòng muốn bắt đầu huyết tế.
Nhưng không vội, trạng thái không đủ tốt.
Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới là thời điểm chuyển trạng thái tốt nhất, cũng là trạng thái dễ dàng ứng phó với Đạo tử Kiếm Thư nhất.
Đến lúc đó lại thêm bảo hộ, có thể tập hợp toàn bộ quân lực, đánh giết Đạo tử Kiếm Thư.
"Tướng quân, có người đang đi về phía chúng ta, trên thân dường như có hỏa diễm. Huyết khí chi lực đậm đặc dị thường."
Một con chim đã bị phân hủy đảm nhận trinh sát, nó đậu trên một nhánh cây cất giọng nói tiếng người.
"Thực lực thế nào?"
Viên Chấp hỏi.
"Khả năng là Binh Giả bát phẩm, nhưng lại có pháp bảo rất lợi hại."
Con chim trả lời.
"Một đường đi tất cả mọi người đều chưa khôi phục, đi thôi, đến thịt hắn."
Viên Chấp không thèm để tâm.
Hắn vỗ vỗ khô lâu chiến mã, sau đó dẫn theo đám người đi lên phía trước.
Hắn đã cảm nhận được, huyết khí quả thực rất nồng đậm, nếu ăn vào có thể khôi phục được một chút.
Tới gần chỗ của Đạo tử, hắn vốn không có ý định đánh rắn động cỏ khi đang nghỉ ngơi, nhưng đối phương hình như không nghĩ như vậy.
Vậy thì tiễn đối phương môt đoạn đường vậy.
...
Chu Tự tay cầm Phá Thiên chiến kích dùng tốc độ vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã đi tới trước rừng cây.
Bên trong đen xì.
Không cần đi sâu vào cũng có thể biết rõ đọa thi đang ở bên trong, mùi thi thể thối rữa quá mức nồng nặc.
Tối nay ánh trăng vô cùng sáng tỏ, có thể nhìn rõ được.
Thân là Binh Giả bát phẩm tôn quý, hắn vẫn không có khả năng nhìn ban đêm, thị lực hình như có tăng lên, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì mấy.
Nhìn ban đêm dựa vào nguyên lý gì vậy?
Rõ ràng đã có thể bay, có thể giải phóng đặc hiệu tấn công, nhưng mà mắt thì tăng cường chẳng rõ ràng gì cả.
Tu luyện một thuật pháp liên quan tới mắt chắc là được chứ nhỉ.
Hắn đứng trước rừng cây, không chỉ có thể ngửi thấy mùi xác chết phân hủy mà còn có thể nghe được tiếng bước chân đang tới gần.
"Thành quần kết đội à."
Cảm giác được đối phương đi rất chỉnh tề, trong lòng Chu Tự hí hửng.
Thật lâu không gặp được số lượng nhiều lại không phải là dã thú nho nhỏ.
Một lát sau, từ trong rừng cây đi ra một đoàn người.
Cầm đầu là một vị nam tử trung niên cưỡi khô lâu chiến mã, đối phương mặc áo giáp, uy vũ bất phàm.
Thấy hắn, Chu Tự cũng cảm nhận được người này khác với các tu chân giả khác, có khí phách hơn.
Không dễ đối phó.
Loại cảm giác này rất lâu rồi không có được, khi còn bé, lúc vừa mới bắt đầu diệt trừ dã thú, cũng đã từng có cảm giác này.
Phải cẩn thận tiếp đãi.
Đương nhiên, khi còn bé là do học nghệ chưa tinh lại tự đại, liên tiếp phạm sai lầm mới rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Đến hiện tại thanh điểm kinh nghiệm hắn tựa hồ đầy tuyệt đối, lại còn không tự đại.
Chỉ là dã thú đã thay đổi.
Theo thời gian thay đổi, thanh máu của dã thú sẽ nhiều dần lên, sau đó có thể có binh siêu cấp, quái tinh anh.
"Xem ra ngươi biết chúng ta ở đây, cố ý tới?"
Viên Chấp ngồi trên chiến mã nhìn Chu Tự.
Đối phương tới để tìm bọn họ, thấy họ một cũng không thấy ngoài ý muốn, cũng không hề kinh hoảng.
Với số lượng người bên họ, thực lực đến đâu hẳn là có thể hiểu rõ.
Nếu không sao có thể trấn tĩnh như vậy?
"Bản đồ của ta đã thắp sáng, bước chân của các ngươi quá chậm, chần chừ không tiến công, ta chỉ có thể chủ động đến đây. Mấy ngày nữa ta còn phải về nhà thăm cha mẹ. Cho nên đêm nay các ngươi phối hợp một chút. Không cần lo lắng, ta có kinh nghiệm, rất nhanh thôi. Nếu sợ có thể nhắm mắt lại."
Chu Tự như là ngọn lửa đứng ở nơi đó uy phong lẫm liệt.
Trong mắt hắn, đám này đều là dã quái.
Bây giờ hắn đã bắt đầu quen với dã quái biết nói chuyện, áp lực lớn nữa.
…
Đại Địa Thần Khuyển không đến quá gần mà chỉ đứng xem ở phía sau, tiện thể cảnh giác xung quanh.
Đề phòng có người đến gần nơi này, ảnh hưởng đến việc gia ra tay giết ngược lại kẻ xâm lấn.
Đương nhiên nó cũng không dám tiến lại quá gần, cũng không phải vì e ngại gì, chỉ là sợ bị gia đánh ngộ thương thôi.
Một đấm của gia cũng dễ dàng khiến nó chẳng còn cái đầu nào.
Đỉnh núi của cơ duyên chi địa cũng bị mất, nó không thấy thân thể nó kiên cố như vậy.
Đoạ Thi hoàn toàn không biết mình đã chọc phải ai.
Thế nhưng….Đại Địa Thần Khuyển nhìn chung quanh một lần nữa, nó luôn cảm thấy có một ánh mắt thông qua vật gì đó đang nhìn qua bên này.
Hẳn là trận pháp, nhưng sao có thể thế được?
Làm gì có trận pháp nào mà được đại địa bảo hộ như nó lại không thể phát hiện ra được?
Đừng nói là trận pháp, đến cả những thiết bị hiện đại cũng sẽ mất hiệu nghiệm trước đại địa bảo hộ của nó.
Nếu là trận pháp thì càng dễ tìm, thế nhưng nó biết có một trận pháp như vậy đang tồn tại, chỉ là vẫn không thể phát hiện vị trí.
Trận pháp đại sư của tu chân giới sao?
Người như vậy mà cũng phải dùng trận pháp để xem xét sao?