Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 131: Chó Săn Của Thánh Tử Ma Đạo




Cường giả ở gần đây có thể trực tiếp phóng mắt tới xem, không cần nhờ đến trận pháp.

Rất nhanh nó cũng không suy nghĩ thêm nữa, gia cũng không phàn nàn gì, nó cũng chẳng cần để ý làm chi.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến gia vậy cứ để đối phương tồn tại đi.

Chẳng sao cả.

Gia thân là Thánh Tử Ma Đạo ngập tràn phong độ, nó thân là chó săn của Thánh Tử Ma Đạo, cũng có đầy khí phách.

"Phát hiện rồi sao?"

Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên tàng cây trông trận pháp ở dưới cây thì có hơi kinh ngạc.

Xem ra Đại Địa Thần Khuyển cũng không quê như nàng nghĩ, coi như cũng được.

Thế nhưng đến cả trận pháp của một Đấu Giả thất phẩm như nàng đây mà còn không phát hiện ra, hình như cũng không lợi hại lắm.

“Muốn đánh nhau, không biết tình hình sẽ thế nào.”

Chu Ngưng Nguyệt quan sát Chu Tự và Đoạ Thi đang đứng đối mặt với nhau, là đang nói chuyện.

“Không biết họ nói chuyện gì, nếu đã bị phát hiện rồi vậy thì chẳng cần kiêng dè gì nữa, cứ trực tiếp mở âm thanh, có một khả năng nhất định là bị xác định vị trí, nhưng khả năng này cũng không cao.”

Nghĩ vậy, Chu Ngưng Nguyệt liền bắt đầu mở thanh âm, cần chờ một chút thời gian.

Thế nhưng số lượng Đọa Thi đông đảo, hẳn là phải đánh một trận ác liệt, cũng dư dả thời gian.

...

"Tiểu tử ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Viên Chấp ngồi trên chiến mã nhìn Chu Tự bị chọc đến bật cười.

Đúng là tiểu tử không biết trời cao đất rộng.

“Quả thực pháp bảo của ngươi rất tuyệt vời, sức mạnh cũng không tầm thường chút nào, nhưng lại chỉ có thực lực của Binh Giả bát phẩm. Ngươi nghĩ là bản thân mình rất mạnh sao?”

Viên Chấp cảm thấy đối phương hoàn toàn chẳng hiểu gì về thực lực cả.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Chu Tự không hề trả lời mấy câu hỏi này của dã quái.

Chủ yếu là không biết nên trả lời thế nào.

Đương nhiên hắn biết bản thân mình nói gì, nghĩ là mình rất mạnh sao?

Mạnh lắm mà.

Còn mạnh hơn Đấu Giả thất phẩm, dù sao một quyền của thất phẩm cũng chỉ đốn được một toà nhà, một quyền của hắn là mấy dãy kia kìa.

Từ trước tới nay chưa gặp được cường giả nào mạnh hơn, có thể chính là kẻ trước mắt.

Hắn cũng có kinh nghiệm đối đầu với cường địch, cho nên cũng hiểu rõ.

Lúc này, Viên Chấp rút ra một thanh trường đao chĩa về phía Chu Tự:

“Giết hắn, lấy được thủ cấp thì có thể ăn tinh huyết.”

Lúc này, bên trong rừng cây xuất hiện ánh mắt đỏ tươi như máu, rất nhiều người đều coi Chu Tự thành con mồi.

Ngay sau đó, cơ thể bắt đầu chuyển động.

"Giết!"

Hàng loạt bóng Đoạ Thi vọt ra, thực lực mạnh yếu không giống nhau.

Yếu cũng đã nhập phẩm, mạnh thì gần thất phẩm.

Có vẻ như chỉ là bia đỡ đạn.

Đối diện với mấy kẻ đang đánh thẳng tới, Chu Tự mạnh mẽ vận chuyển Phá Thiên Ma Thể, hoả diễm đỏ sẫm cháy hừng hực.

Không có sức nóng nhưng lại mang một luồng sát ý hung tàn, dư ảnh hung thú xung quanh hắn càng trở nên rõ ràng, dường như đều có thể chủ động tấn công.

Đúng lúc này, Chu Tự chuyển động, hắn nhanh chóng tiến đến trước mặt một binh sĩ, huy động Phương Thiên Kích.

Ầm!

Một kích quét qua, ánh sáng đỏ sậm lưu chuyển, Đoạ Thi nát vụn tan rã.

Hoá thành bột phấn ngay tại chỗ.

Dễ vỡ quá đấy.

Chu Tự tiếp tục huy động Phương Thiên Kích, đại khai đại hợp, quét ngang khắp nơi, không một Đọa Thi nào có thể chịu được kích thứ hai.

Tất cả những Đoạ Thi đến gần đều hoá thành bột phấn dưới Phá Thiên Chiến Kích.

Ầm…Ầm!

Chu Tự vùng vẫy Phương Thiên Kích trong đám người, nhất thời, không một kẻ nào có thể áp sát hắn.

Lúc này, một vị nam tử cưỡi chiến mã mới nhảy lên một cái, vung trường đao ra, đánh thẳng về phía Chu Tự.

Không hề do dự, Chu Tự vung Phương Thiên Kích lên, chém về phía đối phương.

Keng!

Phương Thiên Kích và trường đao va chạm, Chu Tự vốn cho rằng đối phương sẽ bị hắn đánh chết hoặc là bay ngược ra ngoài.

Nhưng mà đao của đối phương chỉ hơi nghiêng một chút đã gỡ được đạo lực của hắn, sau đó lại chém thêm một đao xuống.

Lưỡi đao phủ xuống.

Bây giờ thu kích đã không còn kịp nữa, hắn trực tiếp di chuyển mũi chân về sau, nhảy lên, kéo dài khoảng cách.

Thế nhưng ngay khi hắn vừa hạ đất, đối phương đã bắt kịp trong nháy mắt, hắn cũng không hề để ý, trực tiếp vọt lên, huy động Phương Thiên Kích.

Tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều.

Đối phương khá bất ngờ, tăng thêm pháp thuật trên đao, muốn cứng đối cứng với hắn một phen.

Keng!

Ầm!

Dưới đòn của Phương Thiên Kích, đối phương bị đánh lùi khá xa, thê nhưng trên người hắn có đến mấy tầng pháp thuật phòng hộ, cho dù có lăn trên mặt đất cũng không phải chịu vết thương chí mạng nào.

Rất nhanh, đối phương đã lấy lại thăng bằng, hắn chau mày nhìn Chu Tự:

“Tu vi của ngươi không đúng, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Quả thực không phải là Binh giả bát phẩm thông thường. Nói tên của ngươi đi, có chết chúng ta cũng sẽ nhớ ngươi.”

Viên Chấp nhìn Chu Tự rồi hỏi.