"Không, chủ yếu là bọn ta muốn quỳ để đi, không liên quan gì đến sự nương, bọn ta rất vui" Hạnh Ngọ nói.
"Vui vẻ là tốt, vui vẻ là tốt"
Hồng Nghê tiên tử liếc mắt cười nói:
"Vậy thì quỳ trước hai vòng?"
"Vâng thưa sư nương"
Hai người không dám chậm trễ.
Ba trăm năm đấy, ba trăm năm.
Chúa ơi, Hồng Nghê cứ vậy nhìn họ quỳ gối di chuyển.
Cùng lúc đó, Đạo Chân Nhất và Hoa Thanh Tuyết đã trở về Tiên Sơn.
Họ không ngừng không nghỉ muốn bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh.
Chỉ là hai người vừa mới lên đường thì đột nhiên có một tảng đá từ trên trời rơi xuống.
Bùm!
Tảng đá khổng lồ bị đẩy lên nhờ vào pháp lực của họ, nhưng cho dù họ cố gắng thế nào, cũng không thể lay chuyển tảng đá đi.
Trong lúc cả hai đang kinh hãi, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Nó giống như nhật nguyệt sơn hà, rực rỡ và vững chãi.
"Sư...sư phụ.
Hoa Thanh tuyết run lên nói.
"Nghe nói mấy năm gần đây các ngươi bỏ bê tu luyện, không có tiến bộ?"
Lý Cảnh Sơn nhẹ giọng hỏi.
"Không, làm gì có"
Hoa Thanh Tuyết lập tức nói.
"Vi sư trách oan các ngươi rồi sao?"
Lý Cảnh Sơn lạnh lùng nói.
"Không có, những gì sư phụ nói là rất đúng"
Hoa Thanh Tuyết lập tức thay đổi lời nói.
Đạo Chân Nhất không dám phản bác một lời.
"Xem ra các ngươi đều biết mình sai ở chỗ nào"
Lý Cảnh Sơn nói.
"Đúng vậy, đệ tử biết"
Hoa Thanh Tuyết gật đầu.
"Vậy thì cứ rèn luyện bản thân tại đây đi, hòn đá này bất cứ lúc nào cũng có thể tăng thêm sức mạnh, nếu không cẩn thận sẽ bị trấn áp ngàn năm"
Lý Cảnh Sơn thờ ơ nói:
"Nếu các ngươi thể hiện tốt, ba năm trăm năm là có thể ra thôi, các ngươi hiểu không?"
"Dạ, hiểu rõ"
Đạo Chân Nhất gật đầu.
"Sư nương của các ngươi bảo ta hỏi một câu, vi sư không ép buộc các ngươi chứ?"
Lý Cảnh Sơn hỏi:
"Không phải, là đồ nhi thỉnh cầu sư phụ huấn luyện, đưa chúng ta lên một tầng cao hơn"
Hoa Thanh Tuyết rơi nước mắt nói.
"Vậy tại sao ngươi lại khóc?"
"Đây là giọt nước mắt cảm động của đồ nhi, tình yêu của sư phụ và sự nương đã khiến đệ tử khóc vì hạnh phúc.
"Vậy thì tốt"
"Sư phụ thật là, ta khóc rồi"
Hoa Thanh Tuyết cảm thấy nếu lúc này mình đang mang thai thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này, quả nhiên, tất cả đều là lỗi của Đạo Chân Nhất.
Bỗng nhiên nàng tức giận trừng mắt nhìn Đạo Chân Nhất một cái.
Đạo Chân Nhất:
"..."
Có phải là do hắn không cố gắng không? Không ai đáng trách?
Hoa Thanh Tuyết tức giận rồi, chiến tranh lạnh đi.
Đạo Chân Nhất cũng không sợ gì, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh.
Ầm ầm!
Đá tảng dâng trào, nhất thời hai người không kịp nghĩ ngợi gì khác, chỉ có thể dùng hết sức chống cự.
Chết rồi, đau khổ quá đi mất.
Thanh Long và những người khác là lần đầu tiên thoát ra Bỉ Ngạn Chi Hải.
Chỉ là vừa bước vào đã lập tức bị sóng cuốn đi.
Vốn còn muốn kháng cự, nhưng lại thấy hơi khó cưỡng lại.
Tiêu đời rồi.
Ngoại trừ ba người đó, họ chưa từng gặp qua sức lực nào mạnh thế này.
Mà đây là Bỉ Ngạn Chi Hải, những con sóng lớn cuồn cuộn này là biểu hiện của thuật pháp.
Chết rồi, Tô Tôn bị mời ra ngoài rồi.
"Thật ra phong cảnh dưới biển cũng không tệ, các ngươi nghĩ thế nào?"
Ở trên cao xuất hiện một bóng người, nhìn bốn người đang chật vật phía dưới.
"Đúng là cũng khá đẹp, vậy giờ bọn ta đi xuống đó?"
Thanh Long hỏi.
"Nếu hạn chế cử động của các ngươi, có phải sẽ càng thú vị không?"
Tô Trần lại hỏi.
"Cũng có chút thú vị"
Thanh Long gật đầu.
"Thêm một ít lửa thì sao?"
Tô Trần dường như đang thương lượng với người ta.
"Vẫn là Tô Tôn thông cảm cho chúng ta, sợ chúng ta chết cóng, không biết ngọn lửa này lớn như thế nào?"
Thanh Long hỏi.
"Không lớn, cùng lắm ta sẽ cho các ngươi thành miếng thịt thơm"
"Tô Tôn có lòng rồi, sợ chúng ta chết đói đây mà, đúng là tận tâm tận lực"
"Vậy ta đưa các ngươi vào nhé? Ta không ép buộc các ngươi chứ? Nếu không tên họ Chu kia sẽ tức giận mất, nhưng có thể hắn sẽ mất bình tĩnh, các ngươi cũng biết hắn nổi nóng trông như thế nào rồi đấy" "Tô Tôn nói đùa rồi, ngài là đại tiền bối, sao có chuyện cưỡng ép bọn ta, là bọn ta tự nguyện thôi, chỉ là có một vấn đề thế này, bọn ta phải tự nguyện trong bao lâu?"
"Năm mươi năm?"
"Vậy thì bọn ta có thể yên tâm rồi"
"Mỗi người năm mươi năm, bốn người hai trăm năm"
Bốn người:
"..."
Thanh Long nhìn ba người còn lại, trong lòng thầm nghĩ, giết chết họ, không phải chỉ còn năm mươi năm sao?
Lúc này ba người cũng nhìn chằm chằm Thanh Long, nổi lên dã tâm muốn giết người.
Chu Tự trở về nơi ở của mình, vì tò mò, hắn thử tag nhóm người Thanh Long.
Không có gì ngạc nhiên, không ai trong số tám người họ trả lời.
"Ngươi nói xem họ đã gặp phải chuyện gì rồi?"
Chu Tự hỏi Thu tỷ ở bên cạnh.
"Hỏi sư phụ của ngươi ấy"
Thu Thiển mỉm cười.
"Thôi, ta nghĩ có thể sẽ rất nguy hiểm.
Chu Tự không dũng mãnh như họ.
Thực sự là chuyện gì cũng dám làm. Lớn tuổi rồi nên đầu óc cũng không còn dễ sử dụng nữa."Vậy tại sao khi đi về ngươi lại bị đánh?"
Thu Thiển ngồi bên cạnh hỏi.
"Có người luôn đâm một nhát sau lưng ta, nếu không thì làm sao họ biết ta đã làm gì? Chính ta còn quên mất nữa là Chu Tự nói.
Thu Thiển mỉm cười.
Hình như là một hình ảnh truyền đến từ thiên địa.
1134 chữ