Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1314: Về Chịu Tội




Bữa tiệc rượu đầy tháng kéo dài khá lâu.

Bạch Hổ lúc rảnh rỗi hay buồn chán vẫn hướng dẫn những người đó, thực sự là đi hướng dẫn cho từng người một.

Trong số đó có Tô Thi, học cực kỳ nhanh, hơn nữa khả năng lĩnh ngộ cũng rất tốt.

Chỉ là không thể để nàng ấy làm điều đó một lần nữa.

Bạch Hổ biết rõ đạo lý này, cho nên học xong là có thể để nàng ấy tốt nghiệp luôn.

Tần Văn Thành cùng những người khác đều bị hướng dẫn, mấy đứa nhỏ cũng không tha.

Trước khi kết thúc tiệc đầy tháng, họ cùng đi sang một bên tu luyện.

Không học được thì không được ăn cơm.

Chu Tự khá là cảm khái, cũng may là hắn không phải học, nếu không thì coi như xong rồi.

Thiên phú của hắn hình như không được cao cho lắm.

Hắn vẫn chưa sử dụng thành thạo Ngự Kiếm Phi Hành, lúc đầu Lý Lạc Thư đã đến hướng dẫn hắn, nhưng học tới bây giờ hắn vẫn chưa ghi được kiến thức gì vào đầu.

Cũng có thể là không có thời gian hay cơ hội để học Ngự Kiếm Phi Hành.

Vì vậy, vẫn luôn chỉ là một kẻ lơ mơ.

Sau này nếu đổi sang ngự kiếm phi hành để đi làm, nói không chừng sẽ có thể thành thạo nó khá nhanh.

"Là Bạch Hổ tỷ dạy đấy, ta ham học nên học qua rồi"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Nguyệt tỷ từ nhỏ đã là một thiên tài, khi lớn lên thì càng sống càng đi lùi"

Thu Thiển nói.

"Ta tám tuổi"

Chu Ngưng Nguyệt nói. "Đúng mà, từ mười tám tuổi sống trở lại thành tám tuổi, như vậy không phải là càng sống càng đi lùi sao?"

Chu Tự hỏi.

Chu Ngưng Nguyệt nhìn cặp vợ chồng trước mặt này, không lên tiếng.

Nàng đưa ánh mắt nhìn sang vài người đang uống rượu, cảm thấy những người này chính là sự vui vẻ cuối cùng.

Mặc dù bây giờ trông họ rất hạnh phúc, nhưng sâu trong mắt lại có một dấu vết của sự tuyệt vọng.

Gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu.

Chu Ngưng Nguyệt cảm khái một câu, đưa cái đĩa đến trước mặt Chu Tự:

"Không ăn thì đừng lãng phí"

Sau đó thì im lặng ăn thức ăn.

Thu Thiển mang món ăn của mình đến cho Chu Tự, sau đó món ăn của Tô Thi cũng bị nàng ấy mang đến.

Giây lát sau...

"Món tôm ta cố ý mang đến đâu?"

Tô Thi vừa quay lại mang một vẻ mặt mờ mịt hỏi.

Thu Thiển chỉ vào Nguyệt tỷ.

Chu Ngưng Nguyệt đang cắn miếng thịt trong miệng, vẻ mặt mờ mịt.

Buổi chiều, Chu Tự và những người khác ăn uống no say, cái gì cần học cũng đã học rồi, nên uống cũng đã uống rồi.

"Ta không về chung với mọi người nữa, vợ chồng bọn ta trở về còn phải chiến tranh lạnh, không đi cùng mọi người nữa, mặc dù bọn ta là sư huynh muội, nhưng quan hệ cũng không tốt, sau này mọi người tốt nhất đừng gặp nhau nữa"

Hoa Thanh Tuyết vạch ra một ranh giới rõ ràng với Hình Ngọ và những người khác.

"Cũng đúng đấy, sau này đừng gặp lại nhau nữa"

Đạo Chân Nhất cũng nói theo. "Đúng vậy, các ngươi chính là ánh sáng của chính đạo, bọn ta chỉ là tiểu nhân vật của Ma Đạo mà thôi, các ngươi cũng không cần tìm bọn ta, bọn ta chỉ cần tránh mặt các ngươi là được.

Thanh Long nói với Hình Ngọ.

"Đúng thế, bọn ta là yêu nhân Ma Đạo, tất nhiên không phải đối thủ của chính đạo các ngươi, sau này bọn ta cũng không làm chuyện xấu nữa"

Chu Tước nhìn Mãn Giang Hồng và nói.

"Mọi người từ biệt tại đây thôi"

"Cáo biệt."

Huyền Vũ nói.

"Biệt.

Bạch Hổ nói.

Hình Ngọ:

"..."

Mãn Giang Hồng.

Minh Nam Sở đang nghịch điện thoại, hỏi Chu Tự chuyện gì đang xảy ra.

Chu Tự lắc đầu, chuyện này hắn thật sự không biết, ai biết sư phụ nổi giận sẽ như thế nào.

"Cùng lắm là chết thôi, không nghiêm trọng"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Vậy tại sao họ lại phải làm như vậy?"

Hàn Tô hỏi.

"Vì không có não?"

Tô Thi nói thử.

"Có lẽ là chán sống rồi"

Thu Thiển nói.

Sau đó, Chu Tự cũng không quan tâm tới họ, từ biệt Tần Văn Thành rồi kêu đám người Thanh Long đưa họ trở về.

Thanh Long và những người khác rời đi rồi, vợ chồng Hoa Thanh Tuyết cũng rời đi.

Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng cũng vượt qua không gian và quay trở lại Đạo Tông Thiên Vân, bỏ lại một nhóm người đang nghi ngờ.

Trên đỉnh Quan Hà.

"Khụ khụ, sư huynh định làm thế nào?"

Mãn Giang Hồng hỏi.

"Cái gì làm thế nào? Ta cũng đâu có sợ"

Hình Ngọ chế nhạo.

Sau đó, hắn tìm thấy một sợi dây leo, âm thầm đến dưới gốc cây, và quỳ xuống.

Mãn Giang Hồng.

"..."

"Biết sai rồi?"

Hồng Nghê đột nhiên xuất hiện bên cạnh cái cây, khuôn mặt mỉm cười.

"Sư nương, là lỗi của đồ nhị"

Hình Ngọ giơ cao dây leo, đập đầu xuống đất.

"Hừ, biết sai có thể sửa sai"

Hồng Nghệ quay đầu nhìn về phía Mãn Giang Hồng:

"Hồng Nhi ngoan, đến quỳ với sư huynh của ngươi một lát"

"Vâng, thưa sự nương"

Mãn Giang Hồng ho khụ khụ hai tiếng, lập tức đi qua.

Khi Mãn Giang Hồng quỳ xuống, Hồng Nghệ tiên tử lại nói:

"Quỷ thế này khá chán phải không?"

"Vâng, đúng là hơi chán"

Hình Ngọ gật đầu nói.

"Thế này đi, các ngươi cứ quỳ vậy mà đi, đi quanh một vòng Quan Hà Phong, đi khoảng."

Hồng Nghê tiên tử suy nghĩ một chút nói:

"Một trăm năm đi, các ngươi thấy thế nào?"

"Thế này Hình Ngọ vẻ mặt bối rối.

"Quá ngắn?" Hồng Nghệ tiên tử gật đầu:

"Đúng là hơi ngắn thật, vậy ba trăm năm thì sao?" "Sư nương anh minh"

Hình Ngọ lên tiếng ngay lập tức.

"Không làm khó ngươi chứ?"

Hồng Nghê hỏi.

"Không có"

Hình Ngọ lắc đầu. "Sư nương không ép các ngươi chứ?"

Hồng Nghê lại hỏi.

1106 chữ