Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 134: So Cao Thấp Với Trời




Xương đầu vỡ nát, cơ thể bị một chưởng đẩy xuống.

Hô!

Cơ thể Viên Chấp như một luồng sáng rơi từ trên trời xuống, lại như sao chổi rơi xuống.

Oanh!

Một kích lạc vào rừng cây.

Lực lượng cường đại khiến mặt đất lún xuống 3m3.

Sau đó chưởng phong cũng bắn vào rừng cây.

Oanh!

Cỏ cây đổ rạp, đại địa chấn động, mặt đất nứt ra.

Soạt!

Xung quanh nổi gió lốc cuồn cuộn.

Ảnh hưởng đang không ngừng lan rộng.

Đây chính là chưởng pháp tòng thiên nhi hàng.

Toàn bộ rừng cây ta hoang trong nháy mắt.

Gió lớn gào thét, Đại Địa Thần Khuyển nằm rạp trên mặt đất, chống lại cát bay đá chạy, đại địa quanh người nó bắt đầu rạn nứt, nhưng mà trong lúc đó nó cũng phát huy sức mạnh làm đại địa từ từ liền lại.

Nó vẫn luôn dõi theo gia cùng những người kia động thủ, ban đầu thì không có cảm giác gì.

Dù chiến kích của gia rất đặc thù, sức mạnh cũng không kém nhưng vẫn luôn có cảm giác bị trói buộc.

Đến khi nó thấy chiến kích của gia bị đánh rơi, nó biết tất thảy đều kết thúc rồi.

Lúc đầu khả năng gia còn muốn trêu đùa những người này một chút, nhưng những người này lại vội vàng tìm chết.

Cuối cùng quả thực tất cả họ đều chết.

Vị kia đọa thi trên mức hạ tam phẩm kia còn chưa kịp có động thái gì đã kết thúc.

Nhưng Đại Địa Thần Khuyển vẫn bội phục những người này, không chỉ xem thường gia còn giễu cợt gia.

Nó hoàn toàn không dám.

Tiếng gió dần ngừng lại, nó thấy một bóng người từ giữa không trung rơi xuống.

Nó không ngần ngại lập tức ngậm lấy Phá Thiên Chiến Kích, chạy đến chỗ bóng người kia.

Vùng ngoại ô thành nam.

Dưới gốc đại thụ, từng trái nho lộp bộp rơi từ trên cây xuống.

Cô gái nhỏ ngồi trên cây miệng nàng cắn quả nho, chỉ là quả nho này dường như đã dần mất đi lực giữ, nó rơi ra khỏi miệng cô bé.

Chu Ngưng Nguyệt tròn mắt nhìn hình ảnh trong trận pháp, nàng đờ cả người.

Tất cả biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức đầu óc nàng không bắt kịp.

Rõ ràng còn đang yếu thế, trong nháy mắt đại quân Đọa Thi xương khô chất núi.

Ầm…ầm!

Tiếng ầm vang truyền đến từ sau lưng nàng.

Hóa ra là nhầm phương hướng.

Bên đó mới là hướng thành tây.

"Mọe ơi!"

Chu Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn lại đằng sau, nàng bị dọa đến đầu óc đình chỉ hoạt động:

"Ngươi sinh ra thứ quái vật."

Một lúc sau nàng mới cứng ngắc nhảy xuống, chậm rì rì nhặt lại từng quả nho.

Rửa đi vẫn ăn được.

Nhưng mà nàng ngộ ra một điều, hóa ra Phương Thiên Kích vốn không phải vũ khí, mà là phong ấn.

Khi phong ấn rơi, chính là lúc tất cả sẽ kết thúc.

Sau khi nhặt lại tất cả số nho đã rơi, Chu Ngưng Nguyệt lại nhảy lên trạc cây, nàng không thể nghe được bên đó nói gì, phải tăng nhanh hành động.

Nếu không, đến chiến trường cũng dọn dẹp xong hết rồi.

“Nhất định cha với mẹ cũng không biết mình có một thằng con trai quái vật."

Chu Ngưng Nguyệt ngồi xuống trong lòng suy đoán:

"Nếu như cha biết, lúc khoác lác đã không phải là đứng đầu ma môn, giết người như ngóe, quyền áp thiên hạ. Mà là cổ kim độc nhất, nghịch thiên phạt thần, quyền trấn vạn cổ đại đạo, muốn so cao thấp với trời. Ông cha uống quá nhiều rượu giả, gì cũng chém ra được."

Vù…vù~

Rào…rào~

Trận pháp bắt đầu truyền ra thanh âm.

"Cuối cùng cũng được rồi, nhưng mà hình như không còn địch nhân nữa rồi, chỉ có thể xem xem Đại Địa Thần Khuyển có đến nói chuyện hay không thôi."

Vùng ngoại ô thành đông.

Tiếng nổ nho nhỏ truyền đến, Thu Thiển lập tức nhìn về hướng thành tây.

"Quả nhiên có động tĩnh, Nguyệt tỷ làm gì vậy?"

Nàng có chút tò mò, nhưng bây giờ nàng không định đến đó.

Lúc về hỏi Nguyệt tỷ sau vậy, bây giờ nàng không cách nào phân thân.

Đám đọa thi này không biết làm sao, đột nhiên mạnh lên.

Tựa như đã thay người điều khiển vậy.

Nàng cũng cảm giác trong đám đọa thi có ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng.

Nàng muốn bước đến chọc mù hai mắt đối phương.

Có điều tạm thời không được, xung quanh có quá nhiều đọa thi nàng cần xử lý.

Đương nhiên, nàng sẽ không ngồi im chờ chết.

Uỳnh!

Lụa đỏ cuồn cuộn, gạt phăng một đám đọa thi xung quanh, nàng nhẹ nhàng nhảy lên.

Sau đó trong tay nàng xuất hiện một cục gạch, ném mạnh ra.

Vút~

Cục gạch bị ném hướng về phía có ánh mắt kia.

Trong nháy mắt cục gạch phóng đại, đè ép xuống.

Ầm!

Tiếng động cực lớn vang lên ở đằng sau, ánh mắt kia biến mất.

"Xong, xem ra cũng không mạnh lắm, hẳn là cũng chỉ là con rối."

Nếu như đã trấn áp được đối phương, vậy thanh lý xong đám đọa thi này, rồi đến chọc mù hai mắt người kia cũng không muộn.

...

Minh Nam Sở ở hướng thành bắc, khi họ thấy đọa thi, xác định là có thể đánh.

Sau đó họ dùng trận pháp cùng phi kiếm, tiêu diệt không ít đọa thi.

Minh Nam Sở đánh chủ lực, Tô Thi ở bên cạnh hỗ trợ.

Kinh nghiệm tăng vô cùng nhanh.

Sau khi giết mười mấy hai chục con, nàng cảm giác mình thăng cấp, xuất kiếm vừa nhanh lại chuẩn.