Chu Tự thở dài một hơi, dã quái thì không ngừng châm biếm.
Hắn nhìn Viên Chấp rồi nhún vai:
“Vốn muốn thử đặc hiệu nhiều hơn chút, thế mà các ngươi lại không chịu, vậy thì cũng chẳng cần kéo dài làm gì nữa. Ta còn phải chạy về đi học, còn chưa làm bài tập đâu.”
“Rốt cuộc tiểu tử ngươi đang nói gì vậy?”
Nam tử đã đánh rơi Phương Thiên Chiến Kích của Chu Tự nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:
Quá yếu, dù lực lượng cũng không tệ nhưng vẫn còn quá yếu.
Căn bản không phải cùng một bậc với hắn.
“Ta mới chỉ đang nói thôi, nếu sợ thì có thể nhắm mắt, một một hơi thật sâu.”
Lời vừa dứt, sau đó Chu Tự động bộ pháp.
Ngay khi đối phương còn định nói thêm gì đó, một trận gió trực tiếp thổi qua, sau đó, Đạo Thi kia cảm thấy mắt tối sầm lại.
Sau đó nghe thấy tiếng nổ vang.
Oanh! Hắn cảm thấy thân thể mình bắt đầu lùi về sau.
Mà ngay sau đó là cảm giác xương cốt vỡ nát.
Không chỉ có xương người mà còn có cả xương đầu.
“Đừng sợ, chỉ trong nháy mắt thôi, cũng đừng làm vẻ mặt sợ hãi, khiến ta bị áp lực tâm lý.”
Ầm!
Tiếp theo, đối phương không còn cảm nhận được gì nữa.
Hắn ta chết rồi.
Một kích mất mạng.
Chu Tự đứng bên cạnh đối phương, lúc này xương cốt của tên kia đã hoá thành bột phấn.
"Hóa Cốt Miên Chưởng, ta biết làm lắm đấy."
Chu Tự nhìn về phía những người khác.
Lúc này tất cả những người trông thấy Chu Tự, trong mắt ngập tràn kinh ngạc, mới nãy còn không thể chống lại Đoạ Thi cầm dao, vậy mà bây giờ vừa đối mặt đã đánh nát nó rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Động thủ, giết hắn."
Viên Chấp lập tức kêu lên.
Tất cả mọi người đều hướng về phía Chu Tự.
Trông tháy đại quân Đoạ Thi tấn công, Chu Tự bày thế, sau đó phát động công kích.
Vươn tay bẻ xương, phân cân thác cốt đối thủ, lập tức xé nát Đoạ Thi.
Hóa chưởng nhất trảo, Triêm Y Thập Bát Điệt, đánh đối phương ngã xuống nền đạp, vỡ nát tại chỗ.
Vỗ tay mà ra, Hóa Cốt Miên Chưởng, một chưởng toái thi hóa cốt.
Mê Tung Bộ.
Soạt!
Chu Tự lấy tốc độ cực nhanh xuyên thẳng vào trong đám người, chỉ trong chốc lát, vô số thịt nát bay từ giữa ra, một lượng lớn xương khô đều bị vỡ vụn.
Thây chất thành núi.
Sau đó Chu Tự đứng ở trước mặt Viên Chấp tốt bụng hỏi:
"Chuẩn bị xong chưa?"
Lúc này phía sau hắn chẳng còn Đoạ Thi nào, chỉ còn lại đống thây chất thành núi kia thôi.
"Giết!"
Mấy người cưỡi chiến mã bắt đầu động thủ, muốn giết chết Chu Tự.
Pháp thuật bắt đầu phun trào, lần này họ muốn dùng pháp thuật, pháp bảo để giết chết Chu Tự.
Chu Tự cũng không hề dừng lại, né qua né lại để tránh pháp thuật, hắn vọt tới trước mặt Đoạ Thi ở gần nhất, dùng Long Trảo Thủ.
Ầm!
Phòng ngự pháp thuật bị phá vỡ, tay hắn bắt lấy đối phương, trực tiếp xé nó thành mảnh nhỏ.
Oanh!
Hắc ám đặc hiệu mạnh mẽ bức lui Chu Tự, thế nhưng chỉ qua được một lúc, hắn lại tới gần Đoạ Thi, tay hắn bắt vào đỉnh đầu đối phương.
Huyết Tích Tử.
Răng rắc!
Ầm!
Một kích phá nát.
Mà lúc này có người đánh lén sau lưng, nắm đấm nắm chặt, ra quyền.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Ầm!
Một quyền Đọa Thi còn lại vỡ ra.
Lúc này, chỉ còn lại người cuối cùng, Chu Tự nhìn về phía Viên Chấp đang muốn đứng dậy tấn công hắn, dường như đối phương có chút kinh ngạc.
Nhưng là hắn sẽ không kinh ngạc, đây chính là quái tinh anh, phải cẩn thận.
Vèo!
Chu Tự đi tới phía dưới của Viên Chấp, một cước đá ra, Thiên Tàn Thối.
Đá cho ngươi tàn luôn.
Oanh!
Một kích mà qua, đối phương đỡ được, không tổn hại.
Nhưng lại bị đá bay lên trời.
Thấy tình cảnh này, Chu Tự ngồi xuống rồi nhảy lên một cái.
Soạt!
Cuồng phong gào thét.
Viên Chấp vốn muốn kéo giãn khoảng cách, khiếp sợ phát hiện người đáng sợ này lại áp sát hắn một lần nữa, vị trí còn cao hơn hắn một chút.
Lúc này, hắn cảm nhận được sự bối rối mà trước nay chưa từng có.
Cảm giác nguy hiểm tràn ngập lòng hắn, quá nhanh, người này giết người quá nhanh.
Trước kia đối phương dùng Phương thiên kích, hắn nghĩ đối phương chỉ có vậy, khi đó hắn có phần thắng.
Thế nhưng không ngờ là, không có Phương Thiên Kích mới là đáng sợ nhất.
"Ta thần phục, ta thần phục!"
"Thánh Tử đại nhân, ta thần phục."
Hắn lập tức hô to.
Nhưng mà lúc này Chu Tự chắp tay trước ngực mặt lộ vẻ từ bi, hắn nhìn Viên Chấp chân thành nói:
“Ngươi đã từng nghe đến một loại chưởng pháp là tòng thiên nhi hàng chưa?”
Lúc này, năm ngón tay của Chu Tự hoá thành chưởng, sau đó là một chưởng giáng xuống, cả khoảng không bị đè lại:
“Một chưởng này có 800 năm công lực, ngươi dùng đầu mà chặn đi.”
"Không!"
Cảm nhận được nguy cơ chết chóc nên Viên Chấp bạo phát ra toàn bộ lực lượng, muốn ngăn cản chưởng pháp tòng thiên nhi hàng.
Oanh!
Một chưởng của Chu Tự đánh thẳng vào phòng ngự của Viên Chấp, lớp phòng ngự bị phá vỡ, pháp thuật tan rã.
Ầm!
Sau đó một chưởng này rơi vào đầu Viên Chấp.
Oanh!
Ầm!