Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 137: Có Đao Rồi




Thu Thiển thầm nghĩ.

Không nghĩ nhiều nữa, nàng tiếp tục hoàn thành một số việc cuối cùng.

Mà sau khi nhóm ba người Tô Thi nghe được giọng nói này thì bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.

“Thánh Tử Ma Đạo làm việc không cần giải thích với người khác, ta nói mà, Thánh Tử Ma Đạo cực kỳ tàn nhẫn, tư tưởng thì vặn vẹo. Hắn bảo ta giết dã thú thì ta bắt buộc phải giết, nếu không hắn sẽ lập tức giết ta. Vì sao ư? Chẳng vì lý do gì cả, chỉ bởi vì hắn chính là Thánh Tử Ma Đạo thôi.”

Tô Thi cảm thấy lúc đó mình đã hiểu ra từ sớm rồi.

Nếu không cũng chẳng có chỗ nào để khóc nữa.

“Xem ra chấn động vừa rồi thực sự là do Thánh Tử Ma Đạo gây nên, xem ra khó mà tiếp xúc được với vị Thánh Tử này. Thế nhưng sao có người phải lan truyền âm thanh?”

Hàn Tô đẩy kính mắt, có chút khó hiểu nói.

“Thực hư thế nào, đợi sau khi chúng ta kết thúc ở đây thì đến ngoại ô thành tây nhìn một cái là biết thôi.”

Minh Nam Sơn nói.

Mà ở một nơi khác, tu chân giả vốn còn chưa trở về cùng lúc nghe được câu nói này.

Thánh Tử Ma Đạo cả đời làm việc đều không cần giải thích với người khác?

Máu thịt dâng lên mà không vừa ý hắn thì tiện tay giết chết, không cần lý do?

Giết người như ngoé, hành sự ngang ngược.

Chu Tự hồn nhiên không biết đến mấy thứ này, hắn nhìn hai trang bị rơi trên mặt đất, dự định sẽ nghiên cứu một lúc.

“Thực lực của tên Đoạ Thi này chỉ có lục phẩm, những ánh sáng này dường như là đến từ sự che chở của người khác, chạm vào là có thể liên kết cũng với đối phương.”

Đại Địa Thần Khuyển mở miệng nói.

Có người che chở à?

Đây là đánh nhỏ rồi đánh đến boss à?

Sau đó hắn vươn tay bắt lấy vật thuỷ tinh phát ra ánh sáng kia.

Sau đó, trong đầu truyền đến một giọng nói:

“Thánh Tử Ma Đạo? Giết người của ta sẽ phải trả cái giá rất lớn.”

“Có thể báo cái tên với địa điểm không? Ta tìm người qua nói chuyện với ngươi.”

Chu Tự đáp lại.

Bé thì hắn còn đối phó được chứ lớn thì chắc chắn là không được.

Không phải nhà hắn không có lớn, nhưng để người lớn đi đánh chẳng phải tốt rồi sao?

Dù sao chuyên gia về Ma Đạo cũng nhàn rỗi mà.

Đối phương:

“….”

“Đề nghị lần sau làm chuyện thế này thì làm vào giữa trưa nhé.”

Chu Tự mở miệng nói.

“Vì sao?”

Đối phương trầm mặc một chút rồi hỏi.

“Sớm muộn cũng thích gây chuyện, chẳng phải bây giờ cũng gây chuyện sao?”

Chu Tự nói sau đó đặt thuỷ tinh ở trên tay:

“Không nói tên với địa điểm vậy thì ngươi đừng gác điện thoại, ta thay người tới đón ngươi. Nếu thực sự không được thì ngươi hẹn một địa điểm đi.”

Đùng!

Tia sáng bị phá vỡ ngay tại chỗ.

Chu Tự:

“….”

Thế là gác máy rồi à?

Lúc này thuỷ tinh nằm yên trong tay hắn, trông không bình thường chút nào.

Không biết, về hỏi Thu Thiển với Nguyệt tỷ vậy.

Vốn định cất đi, đột nhiên hắn thấy Đại Địa Thần Khuyển ở bên cạnh:

“Ngươi có biết đây là cái gì không?”

“Khí Linh Thạch, tương đối hiếm gặp, giá trị liên thành, có thể dùng để nuôi dưỡng pháp bảo như hung vật và linh vật. Trong pháp bảo của gia cũng có hung vật, sau khi ăn thì thân hình của nó sẽ chắc lại, ăn càng nhiều thì càng chắc lại, cũng sẽ càng mạnh lên. Pháp bảo trong người gia hẳn là hung thú không có ý thức.”

Đại Địa Thần Khuyển lập tức giải thích.

Chu Tự kích hoạt Phá Thiên Chiến Kích lên, sau đó đặt linh khí lên lòng bàn tay.

Quả nhiên, Khí Linh Thạch dung nhập vào trong chiến kích, giống như bị nuốt chửng vậy.

Đợi khi thôn phệ triệt để, hắn mới nhìn hướng đặc hiệu của Phá Thiên Chiến Kích, dường như lợi hại hơn.

Thế nhưng cảm giác đối phương có hơn điên cuồng, cảm giác sẽ cắn người.

Tìm thời gian rồi nói chuyện tâm tình với nó vậy.

Thu hồi Phá Thiên Chiến Kích, hắn lại cầm thanh trường đao này lên, bề ngoài đẹp đẽ, phong cách cổ xưa, có chút khí chất.

Quả thực hắn đã học qua đao pháp, giống như A Tỳ Đạo Tam Đao, Tuyết Phiêu Nhân Gian, Sát Thần Nhất Đao Trảm.

Mỗi một cây đao đều có uy lực kinh người, hắn học xong rồi nhưng lại không có đặc hiệu, cũng không có cây đao nào thích hợp.

Bây giờ có đao rồi.

Keng!

Tuốt trường đao ra khỏi vỏ, thân đen lưỡi trắng, bên trên có hoa văn, lưỡi đao loé bạch quang.

Đao này cũng không tệ.

Sau đó hắn vung hai lần, cảm xúc cũng rất tốt.

Nhưng làm sao để thêm đặc hiệu, có hơi làm khó hắn.

Suy nghĩ chút, hắn thêm lực lượng của ma chủng vào thân đao, sau đó lại vung ra.

Oanh!

Đao tách đất đai thành một vệt.

Cái này.

Ngầu quá!

Thử đao, hắn bèn nhìn quanh bốn phía.

Có hơi bừa bộn.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Đại Địa Thần Khuyển, tự ngẫm kết quả hôm nay một chút.

Sau đó hắn đưa thanh đao qua:

“Cho ngươi này, lần này ngươi cũng góp sức, cho ngươi một nửa số trang bị rớt xuống.”

Trông thấy gia muốn đưa đao, Đại Địa Thần Khuyển cảm động đến rơi nước mắt.

“Gia, vô công bất thụ lộc, tiểu nhân chỉ báo chút tin tức, những Đoạ Thi khác cũng có một chút bảo vật, cho tiểu nhân những thứ kia là được rồi.”

Đại Địa Thần Khuyển nói.