Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 138: Giác Ca




Nó đã nhìn ra gia rất vừa ý cây đao này.

Chu Tự nghĩ một chút thì cũng không kiên trì nữa, hẳn là Đại Địa Thần Khuyển cũng không nghèo.

Sau đó hắn bèn đi tới hố to, thực ra thì cũng không có gì nhưng cái hố này ảnh hưởng hơi lớn.

“Gia, muốn lấp cái hố này sao?”

Đại Địa Thần Khuyển hỏi.

“Ngươi có thể lấp bằng nó sao?”

Chu Tự nói.

“Tiểu nhân là Đại Địa Thần Khuyển, có đại địa bảo hộ.”

Nói xong nó bèn biểu diễn cho Chu Tự xem, mặt đất khôi phục từng chút từng chút một.

Hố to cũng dần dâng đầy lên.

“Ngươi rất hữu dụng đấy.”

Chu Tự tán thưởng.

“Tiểu nhân có rất nhiều tác dụng, trấn thủ ở chỗ này nhất định có thể giúp được gia.”

Đại Địa Thần Khuyển ân cần nói.

“Vậy trước tiên cứ để ngươi trông coi chỗ này đi.”

Chu Tự trả lời.

Nuôi chó mà thế này thì cũng được.

Đại Địa Thần Khuyển cảm động đến rơi nước mắt, tuyên bố sau này chuyện dọn dẹp sau cuộc chiến cứ để cho nó là được.

Sau đó nó bèn đưa Chu Tự trở về.

Nó sẽ toả sáng, là ngọn đèn giữa con đường.

Ngay khi Chu Tự và Đại Địa Thần Khuyển rời đi, một con yêu thú thân báo vuốt hổ đính mũ giáp chận thận từng chút một di vào bên cạnh miệng hố.

Nó nhìn xuống trung tâm hố, từng bước đi tới.

“Giác ca, nguy hiểm lắm, đối phương chính là Thánh Tử Ma Đạo, nhỡ như bị phát hiện thì sẽ chết đấy.”

Mũ giáp nhỏ giọng nói.

Quả thực đúng là đầu người dâng đến tận cửa.

Thánh Tử là người thế nào?

Há lại để những người như họ có thể đến gần chứ?

Đồ ngu mới đi chất vấn Thánh Tử, mà hắn chính là kẻ ngu này.

Độc Giác Yêu Thú không để ý đến mũ giáp, nó đi đến nơi toàn xương vụn ở phía trước đào vài cái.

Sau đó, đống xương cốt lấp tức xuất hiện trước mặt nó, không hề do dự, nó bắt đầu ăn vào.

“Giác ca à, ngươi đang làm cái gì vậy? Nếu đói bụng rồi thì chúng ta đi săn đi. Nếu không lỡ ăn đồng loại thì chúng ta đi săn con người vậy.”

Giọng nói đau khổ của mũ giáp vang lên.

Mà sau khi ăn những thứ này, Độc Giác Yêu Thú đột nhiên co quắp.

Rất nhanh, Độc Giác Yêu Thú ngã xuống đất không ngừng giãy dụa, song, một lát sau cơ thể nó cương cứng, miệng trào máu tươi, không còn động tĩnh gì nữa.

Mũ giáp:

“….”

"Giác ca?"

"Giác ca ngươi đừng dọa ta."

"Giác ca ngươi đừng bỏ lại tiểu đệ mà."

Hai phút sau, Độc Giác Thú vẫn không có chút động tĩnh nào..

Mũ giáp không tiếp tục liên tiếng nữa mà đang giãy dụa tìm cách thoát khỏi Độc Giác Yêu Thúc, cuối cùng cũng được tự do rồi.

Vùng vẫy suốt hai phút đồng hồ, mũ giáp sắp tróc ra rồi, thế nhưng đúng lúc này, Độc Giác Yêu Thú vốn đang cứng nhắc đột nhiên hồi phục lại.

Nó lập tức đứng lên, sinh lực phi thường.

Mũ giáp:

“….”

“Giác ca, ngươi tỉnh rồi sao? Ta lo lắng đến nỗi muốn xuống để đánh thức ngươi đây...oa oa oa…”

Lôi đình hiện lên, sau đó Độc Giác Yêu Thú nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Giác ca, thứ vừa rồi là gì vậy, sao ngươi lại ăn chúng? Oa Oa…”

“Giác ca cả đời làm việc không cần giải thích với người khác? Giác ca nên như vậy để duy trì thần bí, cái gì cũng nói thì đừng trách ta đây không nhận người đại ca này.”

…..

“Kết thúc rồi, đi tìm Thu Thiển sau đó về nhà ăn khuya thôi. Con Độc Giác Yêu Thú có mũ giáp cuối cùng kia khá thú vị đấy chứ.”

Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn táo đông vừa đi về phía Thu Thiển.

Chuyện đằng sau của vụ Đoạ Thi nàng cũng không quan tâm nữa.

Bởi vì đám Đoạ Thi cản đường ở đằng sau đã trở thành một đống xương khô rồi, không ai ra khỏi trận pháp, không ai sống được trong trận pháp.

Mà Thu Thiển cùng là đấu giả thất phẩm thì đánh tan đám Đoạ Thi từng chút một, trải qua một khoảng thời gian chiến đấu khá lâu cuối cùng nàng mới xử lý xong đám Đoạ Thi.

Tiêu hao không nhỏ nhưng nàng cũng có những năng lượng khác để bổ sung, những đấu giả thất phẩm bình thường căn bản không thể sánh được bằng nàng.

Nàng bước từng bước đến tường gạch.

Tường gạch ở trong rừng cây, nó giống như một bia đá to lớn, mà dưới bia đó còn có người đang trấn giữ.

Là một vị lão giả, hẳn là thực lực đã đến thất phẩm.

Hắn trông thấy Thu Thiển tới thì giọng nói pha chút ý cười:

“Cuối cùng thì các hạ cũng đến đây? Ta có thể cảm nhận được trên người cá chạ có năng lực đặc biệt. Ài….”

Một kiếm lướt qua, trực tiếp vạch lên ánh mắt của đối phương, sau đó là giọng của Thu Thiển vang lên:

“Từ nhỏ ta đã không thích có người nhìn chằm chằm ta với ánh mắt khác thường, hi vọng ngươi có thể nhìn chỗ khác.”

Lão giả:

“…..”

Hắn đã không còn mắt, điều này không giống đang thương lượng.

“Được rồi.”

Lão giả cũng không xoắn xuýt mấy chuyện này nữa mà tiếp tục nói:

“Trên người ngươi có một loại năng lượng rất kỳ quái, nếu ta không nhần thì có thể có liên quan đến Thần Minh. Ngươi không tò mò vì sao thời đại này mà Thần Minh lại không hiện rõ ràng…”

Rầm!