"Vậy phải làm Chu Tự hỏi.
sao?"
"Ta đâu có biết, tất cả đều trông cậy vào đại ca"
Lý Lạc Thư nghiêm túc nói.
Chu Tự không nói nên lời.
Sau đó, hai người im lặng một lúc, rốt cuộc cùng nhìn Minh Nam Sở.
"Hay là ngươi làm đại ca đi"
Hai người đồng thanh nói.
Minh Nam Sở:
"???"
Hắn cự tuyệt, loại chuyện này quá đáng sợ, có nói gì hắn cũng không thể đồng ý.
Lần trước hắn còn tưởng rằng mình sẽ chết luôn trong phòng.
Lần này lại đến, ai chịu nổi?
"Vậy ta không thể trở về được."
Lý Lạc Thư nói.
"Ta cũng không thể trở về, đúng rồi, nơi này có chỗ ngủ không?"
Chu Tự nhìn chung quanh nói.
"Một phòng khách một phòng ngủ, không có chỗ cho mấy người"
Minh Nam Sở nói.
"Vậy ta và Thu tỷ ngủ trong phòng, các ngươi ngủ phòng khách.
Chu Tự nói.
Minh Nam Sở trợn mắt kinh ngạc, ngươi coi nơi này là nhà của mình thật đấy à?
"Ta sẽ xuống dưới lầu ngủ, phòng của Tô Thi vẫn còn trống"
Thu Thiển nói.
"Vậy ta cũng đi"
Chu Tự nói theo.
"Ngươi tốt nhất nên ở lại đây nghĩ cách đi Thu Thiển nói xong liền xoay người rời đi.
"Ngày mai các ngươi xuống dưới ăn sáng"
Chu Tự chỉ có thể đưa Thu tỷ xuống.
Thực ra hắn cũng có phần không nỡ, chủ yếu là vì sợ mẹ gọi điện cho Thu tỷ.
Nếu vị trí bị lộ, chẳng phải là đi một chuyến vô ích sao? Đừng nhìn Thu tỷ bây giờ là một cô gái mềm yếu, đối xử với hắn tốt như vậy.
Vừa nghe mẹ gọi, nàng ngay lập tức ngoan ngoãn bán đứng chồng.
Sau khi trở về, Chu Tự nhìn Lý Lạc Thư và Minh Nam Sở nói: "Làm sao bây giờ?" "Làm ván game đã rồi tính nhé.
Minh Nam Sở lấy điện thoại ra hỏi.
"Có lý, kéo thêm vài người vào nhóm, dẫn họ phi thiên Chu Tự cũng lấy điện thoại di động ra, nói.
Lý Lạc Thư tìm kiếm một hồi, cũng có một chiếc điện thoại di động.
"Ta không giỏi lắm, các ngươi nhớ kéo ta Hắn khiêm tốn nói.
Một giờ sau, Chu Tự và Minh Nam Sở thả điện thoại xuống.
"Không chơi nữa, ngủ thôi"
"Ngủ đi, buồn ngủ rồi.
Hai người trải chăn nệm ra rồi ngả lưng nằm xuống sàn.
Giữa trời mùa hè, có chiếu trúc là tuyệt vời rồi.
"Tiếp tục đi chứ Lý Lạc Thư nói.
Chu Tự và Minh Nam Sở không muốn hé răng nửa chữ.
Vậy mà nói không giỏi, cuối cùng vừa vào phó bản đã không thèm để lại cho họ con quái nào, lúc pk ngay cái đầu người cũng cướp, không chừa cho họ một chút gì.
Có hack cũng không chơi được đến mức này, còn chơi bời gì nữa?
Ai lại muốn chơi với người như bật hack vậy?
Họ đang muốn tìm kiếm niềm vui, không phải để xem mấy người sành chơi bùng nổ thế nào.
Cuối cùng ba người họ cùng nằm trên sàn nhà.
Chỉ là cảm thấy hơi nhàm chán, sau đó họ đi tới ban công, có thể thấy ánh trăng bên ngoài.
"Trăng hôm nay thật tròn Chu Tự nói.
Hắn cảm thấy lúc này được ở bên cạnh Thu tỷ chắc hẳn rất thú vị.
Nhưng ngay sau đó hắn lại thấy một bóng người trên ghế sofa.
"Ngươi có thể cất nàng nàng ta vào chỗ nào đó trước không?"
Minh Nam Sở nói trước:
"Các ngươi cất đi, ta yếu lắm, không vác nổi"
"Các ngươi tìm đối tượng xem mắt cho ta chưa?"
Lý Lạc Thư đột nhiên hỏi.
"Nói chuyện này trước mặt bạn gái cũ không tốt lắm đâu?"
Chu Tự hỏi.
"Đúng là không tốt, hay là ngươi đem cất bạn gái cũ ngươi đi đã"
Minh Nam Sở nói theo.
"Không sao đâu, bạn gái cũ của ta rất hiểu chuyện, sẽ không nói những lời không nên Lý Lạc Thư nghiêm túc nói.
Chu Tự:
"..."
"Thật ra, ta đã nghĩ đến một người"
Lời này vừa dứt, Lý Lạc Thư và Minh Nam Sở bỗng thấy tò mò.
"Người này cực kỳ có thiên phú, xuất thân không kém, thực lực cũng rất xuất sắc.
Chu Tự nói.
"Ai thế?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Hình như hơi xuất sắc quá?"
Trong lúc nhất thời, Lý Lạc Thư cảm thấy mình có chút không xứng. "Đúng là khá xuất sắc"
Chu Tự gật đầu.
"Vậy là ai?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Chị gái ta" Chu Tự nói.
Hai người:
"..."
"Ta nói thật, Nguyệt tỷ là Thánh Nữ Ma Đạo, cực kỳ tài năng, là cao thủ trận pháp, không ai có thể so với nàng ta, vả lại mấy năm nữa là nàng ta trưởng thành rồi"
Chu Tự nói.
Lý Lạc Thư lắc đầu:
"Chị gái chúng ta ưu tú quá"
"Còn Tô Thị thì sao?" Minh Nam Sở suy nghĩ một lúc và nói:
"Ngoại trừ việc vô dụng, mọi mặt nàng ấy đều rất tốt, cần xuất thân có xuất thân, cần ngoại hình có ngoại hình, cần thiên phú có thiên phú, lương cũng rất cao"
"Nhưng với ta, Tô Thi chỉ là em gái, lúc nàng ấy vừa ra đời ta đã đến thăm, thậm chí còn bế nàng ấy"
Lý Lạc Thư nói.
Chu Tự, Minh Nam Sở:
"..."
Thật sự cảm thấy không ổn.
"Dao Di tiên tử thì sao? Là người gần đây mới đến thư viện chúng ta phụ việc đấy"
Minh Nam Sở lại nói. "Nàng từ chối ta rồi"
Lý Lạc Thư chán nản nói.
Minh Nam Sở:
"..."
Chu Tự thở dài.
Thực sự khó mà kiếm được vài ứng cử viên.
Ba người họ câu được câu chăng trò chuyện, rồi họ kể về mối tình đầu của mình.
"Tình đầu của ta tất nhiên là Thu tỷ, nhưng Thu tỷ rất độc đoán, nàng ấy."
"Đại ca dừng lại"
Chu Tự:
"..."
"Mối tình đầu của ta là bạn gái cũ của cũ"
Lý Lạc Thư đang định nói tiếp thì bị Chu Tự ngăn lại.
"Hay nghe một chút chuyện của nhị lão bản đi"
Chu Tự nói.
Minh Nam Sở có chút bất đắc dĩ:
"Ta? Ta chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng tầm mười mấy tuổi ta có crush một chị gái, nhưng nàng ấy đã kết hôn, sau khi ta mười ba tuổi, ta mới nhận ra hồi đó mình đã ngu ngốc thế nào, game không lo chơi lại đi mơ ước một người sống"
Người sống? Chu Tự ngơ ra.
Có phải phụ nữ trong mắt hắn chỉ là những con người đang sống không?
Nhà Chu Tự tại hoa viên Phú Quý.
Lúc này, Chu Nhiên đã khôi phục lại bộ dạng trung niên, ngồi ở trên ghế sa lon nhíu mày:
"Hắn định không về luôn?"
"Có lẽ là vì đề phòng ngươi"
Liễu Nam Tư nhìn những bức ảnh mới được đặt trên bàn, mỉm cười.
"Người hắn đề phòng không phải ta"
Chu Nhiên thản nhiên nói.
Trong nhà này chỉ có một người có thể trị được Chu Tự.
Đó là mẹ của Chu Tự, Liễu Nam Tư.
"Không sao, để hắn chơi bời bên ngoài một ngày, ngày mai hắn sẽ phải quay lại"
Sau khi cất tấm ảnh đi, Liễu Nam Tư cười nói.
1144 chữ