Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1379: Là Lạ




Sáng sớm.

Trời vừa hửng sáng.

Năm giờ ba mươi lăm.

Thu Thiển tỉnh dậy trong chiếc chăn bông màu hồng, nàng vô thức nhìn sang bên cạnh, thấy không có người mà nàng muốn gặp, lúc này mới nhận ra rằng đây là phòng của Tô Thị.

Nàng ngồi dậy ngáp dài, mái tóc dài bù xù xõa xuống.

Sau khi vuốt vuốt vài cái qua loa, nàng đứng dậy thay quần áo, gấp lại chăn bông.

Vào nhà vệ sinh tắm rửa một lúc, nàng mới chải đầu lại thật gọn.

"Cốc cốc!"

Sau khi làm xong mọi việc, nàng hài lòng đi gõ cửa phòng Hàn Tô."Oáp!"

"Buồn ngủ quá"

Hàn Tô mở cửa ngáp một cái, khuôn mặt nàng không đeo kính, lộ ra một khuôn mặt không chút che đậy, mái tóc dài buông xõa tùy ý càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

"Đẹp quá vậy?"

Thu Thiển có chút kinh ngạc.

Hàn Tô dụi mắt và nói:

"Mấy lời này toàn là ta nói với Tô Thị"

Thu Thiển cười nói:

"Ta có thể hiểu được, Tô Thi cũng từng ngủ với ta vài lần, nhưng đầu tóc nàng ấy không rối lắm, nàng mặc một bộ đồ và đội một chiếc mũ"

Cả Nguyệt tỷ và Tô Thi đều là như thế.

Một người cuồng mấy bộ đồ gấu, một người cuồng mấy bộ đồ hươu, thỏ, cá sấu, muôn hình muôn vẻ.

"Có muốn đi mua sắm làm bữa sáng không?"

Hàn Tổ hỏi.

"Ừ"

Thu Thiển gật đầu.

Lúc này Chu Tự và những người khác chắc hẳn vẫn đang ngủ.

Đêm qua, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng giật mình và kinh ngạc trên lầu, hình như rất muộn mới đi ngủ. Cũng không biết họ nói gì mà hào hứng như vậy.

Thu Thiển đứng ở cửa nhìn Hàn Tô rửa mặt, sau đó chải tóc rồi đeo kính, khí chất thay đổi một trời một vực. "Sao lại ăn diện thành bộ dạng này?"

Nàng có chút khó hiểu.

"Tiện lợi mà, không phải lo lắng việc có ai đó nhìn chằm chằm vào mình"

Hàn Tô nói.

"Không phải Tô Thi không sợ điều này sao?"

Thu Thiển hỏi.

"Tô Thi ngay khi còn nhỏ đã có một pháp bảo, nên không có nhiều cảm giác tồn tại"

Hàn Tô nói.

"Bây giờ ngươi cũng có đấy thôi"

"Nhưng ta đã quen rồi"

"Là Minh Nam Sở dạy ngươi hả?"

"Sao ngươi lại hỏi vậy?"

Hàn Tô khó hiểu nhìn Thu Thiển.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Thu Thiển cười nói:

"Đoán thế, dựa theo phương hướng của tình yêu"

"Không phải hắn dạy ta, khi ta để tóc thế này, hắn cũng phản đối, bảo rằng kiểu tóc này ảnh hưởng việc bọn ta diệt quái, không quyến rũ"

Hàn Tô bất lực nói.

Hìhì.

Thu Thiển bật cười thành tiếng.

"Nghe nói các ngươi quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ, sau khi gia nhập tông môn cũng cùng nhau lang bạt bên ngoài, lẽ nào các ngươi không có gì ngoài tình cảm bạn bè sao?"

"Bọn ta còn trẻ, mới hai mấy tuổi đầu ai lại nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ?"

Hàn Tô nói.

Thu Thiển:

"..."

Cảm thấy bị xúc phạm.

Phải làm một bữa ăn hoành tá tràng cho Hàn Tô thôi.

"Ra ngoài thôi"

Hàn Tô đang định đi ra ngoài thì quay về hướng bể cá nói một câu.

Vù.

Một con hỏa phượng hoàng nhỏ bay tới, một con mèo cõng một con rùa vội đuổi theo.

Lúc này Thu Thiển mới nhận ra họ đang nuôi thần thú.

"Thần thú của Nguyệt tỷ vẫn luôn được giữ ở thành Biên Giới"

"Tô Thi và Minh Nam Sở cũng không quan tâm đến chúng, những người này không thích hợp nuôi thú cưng" Hàn Tô bất lực.

May mà những vật nuôi này khá ngoan ngoãn.

Mỗi lần gọi một tiếng là lập tức ngoan ngoãn theo ra ngoài, cũng không quậy phá, nếu không sẽ mệt tim lắm.

Phịch hai tiếng, hỏa phượng hoàng đáp xuống vai Hàn Tô.

"Meo meo!"

Bạch Hổ dụi dụi vào chân Hàn Tô.

Con rùa vẫn rụt đầu lại, có cảm giác như nó vẫn đang ngủ.

"Ta thấy chắc tại ngươi quen rồi đấy"

Thu Thiển mỉm cười nhẹ.

Sau đó, hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía chợ.

Mua một ít thịt và rau tươi, và cả một ít bánh bao và quẩy.

Sau đó nấu cháo thịt nạc với nấm.

"Thịt bao nhiêu tiền vậy?"

Thu Thiển đi đến quầy thịt lợn và hỏi.

"Hai mươi ba "Đắt thế, hai mươi hai"

"Ngươi lấy bao nhiêu?"

"..."

Chưa tới nửa cân.

Thu Thiển ngượng miệng không dám nói.

Đột nhiên cảm thấy có Chu Tự ở bên cũng tốt, hắn là thánh mặt dày.

"Năm mươi cân"

Hàn Tô đột nhiên nói.

"Hả?"

Chủ quán sửng sốt.

Thu Thiển cũng rất ngạc nhiên.

Sau khi mua xong, Thu Thiển ngơ ngác nhìn Hàn Tô.

"Đè đầu hắn, không phải chỉ là cân thịt thôi sao"

Hàn Tô hào phóng nói.

"Khó trách Chu Tự thường nói Minh Nam Sở thích làm bạn với ngươi."

Thu Thiến bị sự hào sảng của đối phương làm cho kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy ai mua nguyên liệu làm bữa sáng mà trực tiếp mua cả mấy chục cân thịt.

"Thật ra thì bọn chúng cũng ăn"

Hàn Tô chỉ vào ba con thú cưng, nói.

"Meo."

Bạch Hổ gương mặt hạnh phúc.

Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng cũng lạch bạch vỗ cánh.

Còn con rùa vẫn đang giả chết.

Chủ quán thịt lợn thấy hai người họ xách năm mươi cân thịt trở về, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Năm mươi cân, cứ vậy mà mang về sao?

Giống như đi chợ xách hai, ba cân về vậy.

Hắn còn nghi ngờ liệu có gì đó không ổn với chiếc cân của mình không.

Trở lại nơi ở, Thu Thiển bắt đầu nấu ăn.

Hàn Tô vội xắn tay giúp đỡ, trong khi nấu cháo, họ tranh thủ chế biến món thịt khác và chiên một số viên thịt cho thú cưng ăn.

"Không ngờ bọn chúng lại ăn thức ăn nấu chín"

Thấy mấy đứa Hỏa phượng hoàng đang ăn, Thu Thiển rất ngạc nhiên.

"Đúng vậy, lúc đầu bọn chúng còn ăn đồ sống, nhưng sau khi thấy bọn ta ăn đồ chín, bọn chúng cũng đòi ăn đồ chín mới chịu. Ban đầu chúng không biết biểu đạt thế nào nên tuyệt thực, ta còn tưởng chúng bị bệnh nữa"

Hàn Tô bất lực nói.

Thu Thiển bỗng thấy Hàn Tô cũng không dễ dàng gì.

1133 chữ