Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1388: Đi Xem Mắt




Lần đầu tiên?

Trong một khoảnh khắc, Chung Hổ nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Hổ Đầu thống trị.

Không đề cập nữa vậy.

Đạo Tông Thiên Vân.

"Sao đột nhiên sư nương lại trở về vậy?"

Ân Chí Viễn có chút tò mò.

Sư nương đã lâu không quay lại rồi, nhưng hôm nay bỗng đột nhiên quay lại, điều này khiến hắn cảm thấy không thích ứng kịp.

"Gần đây ngươi bắt đầu phụ trách đỉnh Thái cực rồi sao?"

Hạ Song hỏi.

"Đúng vậy, sư phụ có thời gian đến dỗ người rồi sao?"

Ân Chí Viễn hỏi.

"Không, hiện tại ta không muốn quan tâm sống chết của hắn, lần này sư nương trở về là muốn hỏi ngươi một chuyện Hạ Song nghiêm túc nói:

"Nếu ngươi muốn trở thành nhất đỉnh chi chủ, nhất định phải hiểu rằng một người là không đủ "Sư phụ sư nương muốn giúp ta?"

Ân Chí Viễn có chút kinh ngạc.

"Không phải"

Hạ Song lắc đầu nói:

"Ngươi có từng nghĩ tới việc tìm một đạo lữ không?"

"Ha?"

Ân Chí Viễn thấy hơi bất ngờ.

"Ngươi cảm thấy Thiên Vân Y Y thế nào? Vừa hay nàng ta vẫn còn độc thân"

Hạ Song lại nói.

"A!?"

Ân Chí Viễn càng thêm kinh ngạc.

Từ chối.

"Nếu ngươi dám cự tuyệt, ta sẽ ly hôn với sư phụ ngươi, để ngươi trở thành con của một gia đình đơn thân"

"Gặp mặt thôi mà, không cần phải kích động như vậy, cũng đâu nhất định phải kết hôn"

"..."

"Có khi người ta còn không thích ngươi đấy"

"..."

Ở Biên Giới thành, Đại Địa Thần Khuyển nằm trên mặt đất, đang gửi tin nhắn cho người trong tộc.

Nói với họ rằng hắn của ngày hôm nay chính là niềm hy vọng của cả gia tộc và là tương lai của toàn tộc.

Tại sao hả?

Bởi vì hắn là chú chó của gia đình Chân Thần chứ sao.

Hahaha.

Hầu Trầm nhìn nụ cười trên khóe miệng Đại Địa Thần Khuyển, lắc đầu thở dài.

"Có gì mà kiêu, chẳng qua chỉ là một con chó thôi mà"

Thất Thiên phẫn nộ nói.

"Là chó của đệ nhất giới tu chân, cũng là chú chó của đệ nhất mọi thời đại"

Đại Địa Thần Khuyển phản bác.

"Thì vẫn là chó"

"Là Thần Khuyển" "Thần khuyển không phải là chó sao?"

"Là khuyển của thần "Chó"

"Khuyển"

Hầu Trầm:

"..."

Hai người này đang tranh luận gì vậy?"

Ngoài Biên Giới thành, Độc Giác Thú mang nón bảo hiểm ở phía xa xa.

"Giác ca, mục tiêu của chúng ta là biển rộng sông dài, chúng ta không thèm ở lại một nơi nhỏ như vậy"

"Oa, wow!"

"Giác ca, bây giờ ta gọi ngươi một tiếng Giác ca là vì ta rất coi trọng ngươi, ngươi đừng ép ta gọi ngươi là Giác gia"

Dưới ánh chiều tà ở vùng ngoại ô, Độc Giác Thú dần dần đi xa.

Sáng sớm tại thư viện Đông Lâm.

"Sư phụ, tại sao ta phải làm vệ sinh?"

Dao Di tiên tử cầm chổi hỏi.

"Đây là nơi làm việc của Chân Thần, ngươi cũng nhờ có cửa sau là vi sư đây mới có cơ hội đến đây làm việc, ngươi phải vui vẻ lên"

Vân Tiêu tiền tử nói.

"Nhưng tại sao ta phải làm người quét dọn mà không phải cái gì khác?"

Dao Di tiên tử hỏi.

"Như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho Trình trưởng lão và vi sư"

Vân Tiêu tiên tử nghiêm túc nói.

Dao Di tiên tử:

"Ta muốn đi về"

"Trở về còn có nơi nào tốt hơn nơi này sao? Ngươi mới đến đây chơi mấy ngày tu vi đã tăng lên được bao nhiêu, trong lòng ngươi không biết sao?"

"..."

Dao Di tiên tử trầm mặc một lát:

"Ta muốn thu nhận đồ đệ"

Vân Tiêu tiền tử nói:

"Đồ đệ của ngươi còn nhỏ, trước tiên làm việc ở chỗ này đi"

"Ta không muốn dọn dẹp vệ sinh.

"Nếu năm đó lúc đi xem mắt ngươi chịu gật đầu, bây giờ còn phải đi dọn dẹp vệ sinh sao? Chân Thần gặp ngươi còn phải gọi ngươi một tiếng chị dâu nữa kìa"

"..."

"Mau làm việc nghiêm túc đi, ta qua chỗ Trình trưởng lão"

"..."

Thanh Thành.

"Ta dự định định cư ở Biên Giới thành một thời gian, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Thượng Quan Hà hỏi Bạch Tử.

Nghe vậy, Bạch Tử bất đắc dĩ nói:

"Vì thần thú sao?"

"Không, bởi vì người trong kia không biết nấu ăn, còn ngươi biết"

Thượng Quan Hà nói.

"Làm đầu bếp cho ngươi à?"

"Muốn có lương?"

"Ta phải chuẩn bị đi xem mắt để kết hôn, không có thời gian.

"Ơ?"

"Làm chậm trễ việc ngươi cưới ta hả?"

"Cũng không phải là không thể" Bây giờ đến phiên Bạch Tử kinh ngạc.

"Vậy sau này thần thú sẽ là của ta đúng không?"

Thượng Quan Hà hỏi.

Bạch Tử cười thầm.

"Ngày mai chúng ta phải đi làm rồi, chúng ta đi đâu?"

Chu Tự hỏi Thu tỷ.

Hôm nay Thu tỷ nói muốn ra ngoài đi dạo.

"Cứ đi theo ta"

Thu Thiển mặc váy trắng nói.

"Chẳng mấy khi thấy nàng mặc chiếc váy này nhỉ"

Chu Tự bị Thu tỷ kéo đi.

"Ngươi không nhớ?"

Thu Thiến hỏi.

"Nhớ chứ.

Chu Tự gật đầu.

"Vậy nói xem ta mặc nó lúc nào?" Thu Thiển quay lại hỏi.

"Trong buổi xem mắt"

Chu Tự mỉm cười.

Một câu trả lời hoàn hảo.

Thu Thiển khẽ mỉm cười, cũng không để ý.

Chẳng mấy chốc họ đến một quán cà phê.

"Chúng ta đến đây làm gì?"

Chu Tự khó hiểu.

Ngay lập tức, cả hai bước vào quán cà phê và ngồi vào vị trí xem mắt trước đó.

Đúng vậy, đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.

Họ cũng gọi cà phê như trước đây.

"Vẫn tệ như cũ, ngươi uống hộ ta"

Thu Thiển đẩy cà phê cho Chu Tự.

Trước đây, nàng luôn cố tìm cách đổ nó đi, nhưng giờ thì khác rồi.

Bây giờ nàng có thể đưa cho người thân thiết nhất của mình ăn.

"Cũng tạm.

Chu Tự vừa uống cà phê vừa nói.

"Hôm nay chúng ta đến đây uống cà phê rồi tán gẫu, sau đó sẽ đến một căn nhà tồi tàn ở ngoại ô, ngươi đeo khăn che mặt, ta đeo găng tay, rồi trong đêm tối, để ta đấm ngươi một cú thật mạnh vào mặt"

Thu Thiển mỉm cười nói.

"Hả?"

Chu Tự bối rối.

Tại sao?

"Không đánh không được sao?"

"Không đánh không sinh con"

Chu Tự nghĩ mãi không ra, rốt cuộc hắn đắc tội với Thu tỷ chỗ nào?

Hết!!!