Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 148: Cái Này Thì Sao?




Chu Tự đề nghị vậy, sau đó nhận được một câu:

“Quá đắt, tiền lương ba tháng của ta đấy.”

“...”

Đó cũng là gần năm tháng tiền lương của hắn.

Sau đó họ không nhắn tin nói chuyện nữa, thực ra Chu Tự rất tò mò, những người hẹn hò với Lý Lạc Thư sẽ là người thế nào.

Người thứ nhất chỉ là tò mò nên mới đến gặp hắn, người thứ hai hình như cảm thấy trước đây Lý Lạc Thư rất lợi hại, bây giờ không lợi hại nữa nên không thể chấp nhận. Những người khác thì thấy hắn sa sút nên cười nhạo.

“Chắc hồi nhỏ hắn chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.”

Chu Tự suy đoán trong lòng.

Trước đây hắn cũng quen biết con nhà người ta, sau này đối phương chuyển trường, nếu mình là con gái thì phải hẹn hò với đối phương, đương nhiên cũng sẽ tò mò, cũng sẽ hỏi chuyện ngày xưa.

Vì Lý Lạc Thư luôn làm việc ở nhà máy điện tử nên bị coi thường là chuyện đương nhiên.

Vẫn phải môn đăng hộ đối.

Quá lợi hại sẽ không trèo cao được, trừ phi mình cúi đầu.

…..

Cũng không phải ai ai cũng chịu được, đàn ông rất yêu thể diện.

Đương nhiên, cuối cùng hắn môn đăng hộ đối với một Thần Nữ Ma Đạo, thực sự khiến người ta bất ngờ. Nếu Thu Thiển là người bình thường nghiêm túc, hắn cũng rất vui lòng nếu họ hẹn hò. Sống cuộc sống bình thường như trước đây, thấy dã thú thì đi xử lý. Sau đó kết hôn với Thu Thiển, sinh con, khi hắn già rồi không xử lý dã thú được nữa, thì sẽ rút khỏi giang hồ, rửa tay gác kiếm. Vậy là hết một cuộc đời.

Kể cả có công lực ngàn năm, hắn cũng như người khác, bị thương, già đi, cuối cùng linh hồn về với trời đất. Hiện tại không được rồi, hình như đấu giả bậc bảy có thể sống mấy trăm năm, phải xử lý dã thú mấy trăm năm. Nhất thời cũng không biết là lỗ hay là lãi nữa.

...

Đợi khi Chu Tự tan làm về nhà, Tô Thi vừa cắn bánh mỳ vừa đi tìm Hàn Tô và Minh Nam Sở.

“Hàn Tô, mấy ngày nay ta phải cùng cha mẹ ra ngoài một chuyến, ngày mai không đi làm được.”

“Cha mẹ ngươi đưa ngươi ra ngoài?”

Hàn Tô có chút ngạc nhiên nhìn sang Tô Thi.

“Đúng vậy.”

Tô Thi soi gương vuốt tóc:

“Họ nói là ra ngoài đi dạo, nhân tiện làm quen vài người, ta phải làm thế nào mới có thể tỏ ra mình rất có ích?”

Không sợ gặp người, chỉ sợ có người hỏi đến thành tựu.

“Ngươi vốn xinh đẹp, những thứ khác không cần để ý, ngồi ở đó chính là thành tựu lớn nhất.”

Hàn Tô nâng kính mắt nghiêm túc nói.

“Có nghĩa là làm bình hoa.”

Minh Nam Sở giải thích.

“Cũng không phải ai cũng làm bình hoa được, người khác muốn làm cũng không làm được.”

Tô Thi không tự ti chút nào, hơn nữa nàng còn là bình hoa rất có chí tiến thủ.

“Đúng rồi, dạo này ta nghe lời đồn về Thánh Tử Ma Đạo, nói rằng hắn thích cướp thịt của người khác, một số người cảm thấy nên để một ít thịt bò thịt lợn vào pháp bảo trữ vật. Chẳng may gặp phải Thánh Tử Ma Đạo, có thể lấy ra cầu bình an. Chúng ta có cần đi mua mười cân thịt lợn không?”

Tô Thi nói.

“Ai nghĩ ra cách này vậy?”

Minh Nam Sở ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thi có chút kinh ngạc.

Nếu cách này có hiệu quả, thì đúng là không thể đoán được Thánh Tử Ma Đạo.

“Ta không biết.”

Tô Thi nhún vai.

Khi trả lời ra ba chữ này, nàng thường khá tự tin.

...

“Cái này thì sao?”

Thu Thiển mặc một chiếc áo ngắn rộng thùng thình hở eo đứng ở cửa cho Chu Tự lựa chọn.

Bây giờ nàng phải chọn quần áo để mặc ra ngoài vào ngày mai, đương nhiên nên để Chu Tự quyết định.

“Thay đi.”

Chu Tự ngắm một lúc mới bảo Thu Thiển thay quần áo.

“Vậy cái này thì sao?”

Một lúc sau Thu Thiển mặc một chiếc áo hở nửa bên vai, thực ra cũng rất đẹp, nhưng lại kết hợp với váy ngắn.

“Thay cái khác.”

“Còn cái này?”

Lần này Thu Thiển mặc áo ngắn tay và quần ngắn bình thường, nhìn được cả vào bên trong, hình như là bộ này được nhận thêm lúc ba giờ đêm qua.

“Đổi cái khác đi.”

Thu Thiển thay liên tiếp mấy bộ liền, không phải áo hở hang thì là váy quá ngắn, hoặc là quá gợi cảm, có không ít chiếc áo kỳ lạ, mà rất nhiều chiếc vẫn còn mác áo, đều mới mua cả ư?

“Các ngươi đang chơi trò thay quần áo hả? Ta đói rồi.”

Chu Ngưng Nguyệt ngồi bên bàn ăn gọi lớn. Sau đó nàng nhảy từ ghế cao xuống, chạy vào phòng của Thu Thiển, ném ra chiếc áo ngắn tay màu trắng gạo và một chiếc quần bò màu xanh nhạt:

“Được rồi, chọn cái này đi.”

Cuối cùng Thu Thiển mặc bộ này, buộc tóc đuôi ngựa, thuần khiết tỏa sáng.

“Rất tốt, không giống người của Ma Đạo.”

Chu Tự nói.

Rất giống sinh viên chưa tốt nghiệp.

“Thế này được không?”

Thu Thiển kéo trễ cổ áo xuống để lộ vai:

“Trong nhận thức của người bình thường, ma đạo luôn gợi cảm quyến rũ.”

Chu Tự đưa tay kéo cổ áo của Thu Thiển lên, như này không giống ma đạo nữa.

“Đúng rồi, có phải Thu Tỷ quên cắt mác quần áo đi không?”

Chu Tự nhớ ra cái mác áo vừa thấy.