Hàn Tô cũng gần vậy, họ đều bị Tô Thi nhờ giúp đỡ.
Tam lão bản cũng rất lợi hại, quan hệ tốt với tất cả mọi người, nói chuyện lại dễ nghe.
Khi Trình tỷ nói chuyện với Tô Thi cũng sẽ cười nhiều hơn. Người khác gọi Trình tỷ cũng không ngọt bằng Tô Thi gọi.
Đại lão bản đeo kính rất hay đọc sách, thỉnh thoảng sẽ vẽ bùa chú, hình như khá tinh thông về trận pháp và bùa chú, những cái khác thì hắn không biết.
Hắn chưa từng thấy ba lão bản ra tay, à từng thấy tam lão bản xử lý dã thú. Dưới ánh trăng, tam lão bản quá tàn nhẫn, không đâm chết chúng bằng một nhát kiếm.
Trước giờ tan làm, Chu Tự nhận được tin nhắn của Lý Lạc Thư.
“Đại ca, ta cảm thấy ta bị coi thường, lần này ta đi xem mắt một cách nghiêm túc và chân thành, nhưng lại thấy sự khinh thường từ trong ánh mắt của người khác, giống như nhìn hoa tàn của ngày hôm qua vậy.”
Đây là tin nhắn của Lý Lạc Thư gửi đến, hình như xem mắt thất bại nghiêm trọng.
“Chuyện thế nào?”
Chu Tự úp ngược sách xuống, tính trò chuyện với Lý Lạc Thư.
Đây là người có huyền thoại đặc sắc nhất mà hắn từng gặp, tuy rằng không phải trải nghiệm lợi hại gì, nhưng cũng không phải là điều mà người bình thường có được. Rất nhiều người đều sống qua ngày một cách lay lắt không có chí tiến thủ, Lý Lạc Thư thì khác, hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, năm lần bảy lượt bị đưa đến nhà máy điện tử.
“Địa điểm hẹn hò của chúng ta lần này là trên một đỉnh núi, là lệnh của cha mẹ, chúng ta không thể từ chối. Ban đầu chúng ta trò chuyện khá ổn, sau đó nàng hỏi ta sao mấy năm nay không thấy bóng dáng của ta. Ta định nói là ta đi làm ở nhà máy điện tử, nhưng nhớ đến cha mẹ không cho nói vậy, nên bèn nói là đi học. Nàng lại hỏi tại sao không thấy bội kiếm trước đây mà ta hay đeo bên mình, đại ca biết đấy, ta từng học kiếm pháp. Trước kia ta múa kiếm vô cùng lợi hại. Ý của nàng chính là hỏi chuyện này. Ta nói trưởng thành rồi, ta không chơi kiếm nữa, múa kiếm thế nào ta cũng quên gần hết rồi. Sau đó nàng không còn nhiệt tình như lúc trước. Sau đó lại hỏi ta tình hình đi học thế nào, vì ta luôn ở trong nhà máy điện tử, ta cũng coi như nói thật, vẫn luôn dậm chân tại chỗ, càng học càng thụt lùi.”
Lý Lạc Thư gửi một đoạn tin nhắn dài.
“Sau đó thì sao?”
Chu Tự lập tức hỏi.
“Không có sau đó nữa, nàng rất lịch sự nói có lẽ chúng ta không hợp nhau, thực ra nàng cũng không muốn rút lui. Nàng nói sẽ giữ bí mật cho ta, bảo ra có thể yên tâm. Sau đó một cô gái đến cùng nàng nhìn ta với nụ cười khinh thường, hình như nàng ta tự tin hẳn lên. Nói rằng nàng có kém đi nữa cũng không đến nỗi rút lui, nói ta quên tâm nguyện ban đầu, có tiếng mà không có miếng. Đại khái là vậy.”
Lý Lạc Thư nói.
“Việc này...”
Chu Tự nhất thời cũng không biết phải an ủi đối phương thế nào.
“Ta cũng biết chẳng trách được người ta, ta đúng là không có tài cán gì, nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Đại ca làm sao mà ngươi xem mắt một lần đã thành công? Đại ca có điểm gì thu hút nàng?”
Lý Lạc Thư vô cùng tò mò hỏi.
“Có thể...có người kề dao lên cổ nàng.”
Chu Tự nhắn lại một câu.
Hắn thích nàng thì có thể đính hôn, nhưng nhìn thế nào cũng không giống Thu Thiển muốn gả cho hắn, có lẽ là cha mẹ hắn cố gắng gán ghép khiến đối phương không thể từ chối. Nhưng cũng may họ cũng tính là tiến triển thuận lợi.
Thu Thiển không từ chối tiếp xúc với hắn, cũng không thấy định kiến do đính hôn mang đến, ngược lại còn cố gắng học làm thế nào để trở thành người vợ đảm đang, nấu cơm, dạy hắn tu luyện, báo giờ cho hắn.
Không nề hà việc gì.
Cho nên giới tu chân giới có nhiều cô gái xinh đẹp vậy, tại sao hắn chỉ muốn nhìn trộm Thu Thiển tắm, đều có nguyên nhân của nó. Vì hắn chỉ coi trọng điều này. Đương nhiên, tính cách nàng xấu xa cũng là sự thật.
“Đại ca đúng là thần, nhưng nhà ta chắc không được. Đúng rồi, hình như đám nhãi con bên ngoài Thanh Thành bị người ta xử lý rồi, nhưng ta phát hiện còn có dã thú đi về phía bên đó. Đại ca, mấy ngày nay theo dõi quan sát mặt đất, nếu có thứ gì lạ bò lên thì nhớ báo cho ta, ta chạy về ngay.”
Lý Lạc Thư nhắc nhở Chu Tự.
Thứ gì kỳ lạ từ dưới đất bò ra?
Hình như đối phương hiểu biết khá nhiều, nhưng thực sự có thứ gì kỳ lạ, làm sao hắn có thể để đối phương quay về? Vậy chẳng phải là đến tranh cướp quái thú ư?
“Rất nguy hiểm hả?”
Chu Tự hỏi.
“Cũng khó nói, có lẽ có chút nguy hiểm đấy.”
Lý Lạc Thư trả lời, lúc sau hắn lại đa sầu đa cảm:
“Cảm thấy sau khi xem mắt không được công nhận, lại nhớ đến bạn gái cũ, từ trước tới nay nàng không nói ta vậy. Nhất thời ta muốn về tìm bạn gái.”
Chu Tự:
“...”
Đặt một vé số trúng thưởng mười tám ngàn tám trăm tám mươi tám đi, có thể sẽ tốt hơn.