Một tiếng nổ vô hình vang lên trong tai hắn.
Sau đó kim quang bắt đầu tỏa ra từ trên cơ thể hắn, chiếu sáng mọi phương.
Ào.
Một lực lượng mạnh mẽ xuất hiện trên bề mặt cơ thể hắn, lúc này, hắn cảm thấy cơ thể mình đao thương bất nhập, kim cương bất hoại.
Tất nhiên, những điều này không quan trọng lắm, quan trọng là ánh sáng vàng thật sự lấp lánh, nhìn bàn tay của mình, hắn cảm giác được từng tấc da đều sáng lên ánh vàng.
Từ trong ra ngoài đều là thế, tựa hồ như một tiểu kim nhân, thần bí và mạnh mẽ.
"Hãy nhớ lấy cảm giác vừa rồi, sau này ngươi có thể tự mình sử dụng nó."
Tô Trần nói sau khi đặt nó xuống.
"Cảm ơn nhị thúc, cái này rất hữu ích."
Chu Tự lập tức nói.
So với Phá Thiên Ma Thể, cái này còn chói mắt hơn.
"Còn Thu Thiển thì sao?"
Tô Trần nhìn sang Thu Thiển đang nhìn Chu Tự.
"Cám ơn ý tốt của tiền bối, tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra muốn học cái gì."
Thu Thiển lịch sự từ chối.
"Được rồi, vậy hai người tiếp tục hẹn hò đi."
Tô Trần mỉm cười rồi bước ra khỏi sân sau.
Hẹn hò...
Chu Tự và Thu Thiển nhìn nhau, cảm thấy không giống lắm.
Lúc này, Chu Tự mới thu lại ánh sáng vàng, nói với Thu Thiển:
"Hay là vòng ra đằng sau xem đi? Ta nhớ ở đằng kia có một cái hố lớn, phong cảnh rất đẹp."
"Ừ."
Thu Thiển không từ chối.
"Vậy thì Thu tỷ đưa tay lên đi."
Nhìn thấy Thu Thiển đưa tay lên trong vô thức, Chu Tự liền đưa tay ra đan các ngón tay vào nhau rồi nắm thật chặt:
"Việc nắm tay trong buổi hẹn hò là điều rất bình thường, Thu tỷ học lấy đi nhé, tương lai sẽ có ích đấy."
Vừa nói, hắn vừa kéo Thu Thiển đi về phía sau núi.
Không phải là ngọn núi lớn gì, hầu hết đều là ruộng, chỉ có vài con dốc mà thôi.
"Chậm thôi."
Thu Thiển đi lên theo.
...
Ban đêm, Liễu Nam Tư đang chuẩn bị phòng, nhưng không có nhiều phòng có thể ngủ.
Ngoại trừ phòng riêng của họ và phòng của Chu Tự thì chỉ còn lại hai phòng.
Hai người ngủ một giường mới hợp lý.
Cả nhà Tô Thi đêm nay cũng ở lại nên đông người quá.
Sau đó Liễu Nam Tư tìm thấy Chu Tự, dùng giọng điệu thương lượng nói:
"Con trai, hay là đêm nay ngươi và Thu Thiển ở cùng nhau một hôm đi?"
Chu Tự nhìn mẹ mình, lòng thầm nghĩ mẹ cố ý đấy hả?
Nhưng vẫn chiều theo.
Ta thì không sao, nhưng ta không nói thẳng ra được.
"Mẹ, mẹ không sợ làm người ta sợ chạy mất sao?"
Chu Tự hỏi.
"Nói thật cho mẹ biết đi, ngươi và Thu Thiển phát triển đến đâu rồi?"
Liễu Nam Tư ngồi xuống bên giường Chu Tự, cất tiếng hỏi.
Lúc này Chu Tự đang ngồi trước bàn làm việc đọc sách, hắn phải học Viễn Cổ văn, nhân tiện khôi phục công lực ngàn năm của mình.
Vừa mới thăng cấp thất phẩm, ma chủng vẫn đang nghỉ ngơi, kỳ nghỉ đông còn chưa kết thúc.
Để mai trở về rồi sẽ bảo ma chủng chính thức đi làm.
Bằng cách này, hắn có thể biết đại khái một vòng mất bao nhiêu thời gian, để còn lên kế hoạch làm thế nào để ma chủng thức đêm tăng ca.
Ngoài ra còn có đặc hiệu thất phẩm, phải tìm thời gian để kiểm tra nó thử.
Có điều việc thử nghiệm các đặc hiệu cần phải học thuật pháp, việc này cũng cần có thời gian.
Cứ cảm thấy bản thân gần đây quá bận rộn.
Còn về dã thú, hẳn là không khó gặp.
Lý Lạc Thư từng nói có thể sẽ có thứ gì đó bò ra từ dưới đất, gần Thanh Thành cũng có dã thú cận đó.
Tất cả đều là cơ hội.
"Thì phát triển bình thường thôi, còn phải phát triển đến mức độ nào nữa?"
Chu Tự đặt bút trên tay xuống, nhìn mẹ nói.
"Hai người đã ở chung với nhau hơn một tháng rồi, vẫn chưa làm gì cả sao?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"Mẹ, một tháng trước ta và Thu Thiển còn chưa quen nhau, mẹ muốn bọn ta phát triển như thế nào?"
Chu Tự hỏi.
"Ngươi nói chuyện với Thu Thiển nhiều vào, quan tâm nó thêm, không có việc gì thì cứ hẹn nó ra ngoài chơi, có cơ hội thì lại gần, không có thì tự tạo ra cơ hội mà đến gần."
Liễu Nam Tư cảm thấy con trai mình thật quá vô dụng.
"Ừm, ta sẽ cố gắng."
Chu Tự gật đầu.
"Nghe nói ở nhà mọi việc vặt nội trợ đều do Thu Thiển làm hả? Nó chưa gả qua đây ngươi đã đối xử với nó thế rồi đấy, ngươi phải giúp nó nhiều vào, đừng để nó đau lòng."
"Ừm, ta sẽ giúp."
"Còn nữa, ngươi đi mua cho nó thêm thật nhiều quần áo, con gái đều thích mặc quần áo mới."
"Được rồi, ta sẽ mua."
"Bla…bla…bla..."
"Ừm, ta biết rồi."
"Rắc…rắc..."
"Mẹ, ta biết, ta hiểu, mẹ yên tâm."
"Bố ngươi và nhị thúc của ngươi đang uống rượu đấy, bây giờ Tiểu Nguyệt đang giúp rót rượu làm đồ nhắm, ngươi đi làm thay việc cho Tiểu Nguyệt đi."
"...Ồ."
…
Chu Tự bỏ chuyện học tập sang một bên, cất bước lên ban công.
Bọn cha đang uống rượu trên sân thượng.
Có lẽ trên đó khá trống trãi, nên còn có chút gió mát thổi qua.
Tiết trời tháng chín trên ban công khá tốt, nhưng có điều để đi từ trên đi xuống thì khá bất tiện.
Lúc Chu Tự lên đến nơi, phát hiện Nguyệt tỷ đang ngồi trên bàn ăn vặt, người làm việc lại là Tô Thi.