Nàng đang làm đồ nướng, họ đã mang vỉ nướng đến rồi.
Đột nhiên cảm thấy Tam lão bản rất thảm, Chu Tự thầm nghĩ.
Thu Thiển không ở nơi này, nàng phải đi tu luyện, lực lượng trước kia không thể nào khống chế giờ đã có thể không chế, cho nên nàng đang hấp thu.
Theo Nguyệt tỷ nói, chỉ cần lần này Thu Thiển hấp thu đủ nhiều, sau này sẽ thăng cấp rất nhanh.
Dù sao cũng là Thần Nữ, khác hẳn với người thường.
"Chu Tự ngươi muốn ăn cái gì?”
Tô Thi có phần vui vẻ hỏi ý kiến hắn.
Nàng phát hiện mình vẫn hữu dụng.
Chu Tự:
"..."
Tam lão bản còn vui thật đấy.
“Tam lão bản ngồi ăn đi, để ta làm cho.”
Chu Tự đi tới nói.
Tuy là thân thích nhưng dù gì cũng là tới làm khách, hắn cũng không thể thoải mái ngồi ăn được.
Không phải ai cũng như Nguyệt tỷ.
Nghe Chu Tự nói, Tô Thi không làm.
Nàng lập tức lui về sau một bước, sợ mất đi giá trị hiện tại của mình.
Chu Tự:
"..."
“Ngươi để nàng nướng đi, nàng thật vất vả mới thể hiện được sự hữu dụng của mình, nàng vui còn không kịp.”
Nguyệt tỷ ở bên cạnh nói.
"Ta không thể cứ làm bình hoa mãi, nói thế nào cũng phải học chút kĩ năng gì đó.”
Tô Thi tự động viên mình.
"Tam lão bản cực khổ rồi.”
Vậy là Chu Tự thuận tiện ngồi xuống.
Chẳng qua hắn vẫn chăm chú nhìn Tam lão bản làm việc thôi, kinh nghiệm ở thư viện nói cho hắn biết, Tam lão bản làm việc rất dễ xảy ra một vài vấn đề sai lầm nhỏ.
Chu Nhiên và Tô Trần đang uống rượu, dường như đang phân cao thấp, hai người đều không để ý Chu Tự đến.
Đối với chuyện này Chu Tự cũng không nói gì, chỉ gắp đi miếng thịt nướng trước mặt Nguyệt tỷ.
Rất nhanh Nguyệt tỷ chọn một ít đồ nướng rắc tiêu để đến cạnh hắn:
"Những thứ này cho ngươi."
Chu Tự không nói gì cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Cha, Phá Thiên Ma Thể có phải pháp bảo phối hợp không?”
Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi Chu Nhiên bên cạnh.
"Pháp bảo phối hợp Phá Thiên Ma Thể?”
Chu Nhiên để chén rượu xuống suy nghĩ một chút nói:
“Chiến kích này được để lại từ thời xa xưa trước đây, giữa đường không biết bị ai lấy đi. Chẳng qua có một tác phẩm phỏng chế."
“Có thuật pháp phối hợp sao?”
Chu Ngưng Nguyệt lập tức hỏi.
"Chiến Ý Vô Song?”
Chu Nhiên cầm đũa lên rồi quay một vòng.
Theo đó, một luồng chiến ý hiện lên trên đũa, trong lúc nhất thời Chu Tự cảm giác đôi đũa này rất nguy hiểm.
"Phá Thiên Chân Ý, chiến pháp phối hợp giữa bảy chiêu và hai mươi mốt thức, chính là Chiến Ý Vô Song.”
Chu Nhiên nói rồi vung lên.
Đũa xông về phía chân trời.
Một luồng ánh sao sáng ngời phá không mà đi.
Như phi thuyền ngoài hành tinh, tốc độ vượt qua nhận thức.
Chu Tự có chút tò mò nếu đũa này đụng phải món đồ gì đó thì phải làm sao, ngoài ý muốn là nó sẽ xé rách đối phương ngay.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy chiếc đũa kia không gì không phá được.
Có chút ngầu lòi.
Không chút do dự, hắn nói với Chu Nhiên:
"Cha, ta muốn học."
“Hơi khó đó.”
Chu Nhiên tùy ý nói.
"Không có việc gì, ta cực kỳ chăm chỉ.”
Chu Tự tự tranh thủ cho mình.
Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn học mấy thứ đồ này, có khó có khổ hơn nữa hắn vẫn chịu đựng được, tuyệt đối có thể học được.
Chỉ cần đủ đẹp trai.
Bản thân hắn có đẹp trai hay không thì chưa nhắc tới, chỉ cần người khác dùng đủ đẹp trai là hắn đã muốn học.
Đặc biệt là thứ có tên êm tai, hiệu ứng lại mạnh.
“Họ Tô kia, mở Thiên Nhân Hợp Nhất cho con trai ta, ta dạy hắn một lần.”
Chu Nhiên nói với Tô Trần đang uống rượu ở đối diện.
“Vừa mở một lần rồi, Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không phải mở như vậy. Giờ mở nữa, thì lần sau phải chờ rất lâu.”
Tô Trần đặt ly rượu trong tay xuống nói.
Nói cách khác, Chu Tự muốn nhanh chóng học thuật pháp, trong thời gian ngắn chỉ có thể có một lần vậy thôi.
"Không sao, hắn cũng không quý trọng gì nó.”
Chu Nhiên không thèm để ý nói.
Dáng vẻ vò mẻ không sợ rơi.
Chu Tự:
"...."
Thì ra vừa rồi học Kim Quang Chú đã dùng mất cơ hội đặc biệt sao?
Sao không nói sớm, nói sớm...
Nói sớm có lẽ cũng vậy thôi.
Tô Trần không nói thêm gì nữa, điểm hai ngón tay vào ấn đường Chu Tự:
"Nhắm mắt, không cần bài xích, lần này sẽ có phản ứng hơi lớn một chút. Không giống vừa rồi.”
Để học Kim Quang Chú chỉ tùy tiện mở một chút là được rồi, nhưng học Chiến Ý Vô Song thì không giống.
Kích Pháp Phá Thiên Ma Thể một chút cũng không đơn giản.
Chu Tự lập tức nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh chờ đợi.
Cũng không có lo lắng gì.
"Bắt đầu đi."
Đây là giọng nói của nhị thúc, chắc là nói với cha hắn.
Rất nhanh, hắn cảm giác được có một vật nhọn đâm vào ấn đường hắn, nhưng khi cảm giác lại lần nữa thì không còn.
Lúc nhắm mắt hắn nhìn thấy một bóng người, bóng người này cầm kích mà đứng.
Tiếp đó đối phương bắt đầu di chuyển, Phương Thiên Kích bị hắn ta huy động.
Khí thế hào hùng, như sông núi phun trào.