Dù sao thì cũng phải đi thử xem sâu cạn thế nào.
Hiện giờ hẳn là hắn đang ở tầng thứ nhất, tinh thần chiến đấu đã bắt đầu hiển lộ, có lẽ sau này đặc hiệu sẽ còn mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng cha đã nói rồi, họ sẽ không can dự vào chuyện của Thanh Thành, thích dày vò thế nào thì dày vò thế ấy, dày vò đến khi nào vòng bảo vệ bị kích phát thì tới khách sạn hỗ trợ.
thì nói rằng chỉ cần không gây ra phiền phức lớn thì cũng không có vấn đề gì to tát.
Cha mẹ tin tưởng hắn không sẽ không gây ra phiền phức, hắn cũng không thể làm họ thất vọng được.
Thôi thì chỉ thử đặc hiệu thôi vậy.
Sau khi trở về từ thị trấn Thanh Bắc, hắn đã có một mục tiêu nhỏ, đó là thăng lên tam phẩm trung cấp, sau đó thì học Sát Thần Nhất Đao Trảm.
Ồ, là Thí Thần Nhất Đao Trảm.
Tuy nhiên, hắn hơi lo lắng. Thu tỷ là Thần Minh chi nữ, liệu mình học thứ này thì có bị coi là bụng dạ khó lường hay không?
Mặc dù đúng thật là hắn có một vài tính toán với Thu tỷ thật, nhưng không hề liên quan gì tới Thí Thần Nhất Đao Trảm.
Sát Thần Nhất Đao Trảm mà hắn từng học trước đây không phải dùng để giết thần thật, mà chỉ là tên như vậy thôi, là để thể hiện sự mạnh mẽ của đao pháp.
Những gì cha hắn từng dạy chắc hẳn cũng tương tự như vậy, có lẽ Thu tỷ cũng biết điều đó.
Nàng biết tất cả mọi thứ.
Ngày mai tan học xong thì hắn sẽ đi xem xét thử chuyện ở vùng ngoại ô, đêm nay cứ học tập trước đã, tích lũy lại toàn bộ công lực nghìn năm.
Sau khi đi dạo một vòng trong siêu thị thì hắn mua nước rửa bát, lần trước rửa bát hắn cảm thấy sắp dùng hết rồi.
Trong nhà, Thu Thiển là người nấu cơm, còn rửa bát thì cơ bản toàn là hắn làm.
Cho nên không ai biết rõ hơn hắn cả.
Nguyệt tỷ…
Nếu Nguyệt tỷ không ngồi sẵn trên bàn ăn ăn cơm, thì chính là đang trên đường đi tới bàn ăn.
Cuối cùng, Thu Thiển mua một ít xương sườn, một ít tôm he, còn mua thêm một con cá chim.
Và cả một miếng thịt ba chỉ.
Rau quả cũng không nhiều, chỉ có bắp cải thôi.
Chẳng biết là muốn nấu bắp cải xào hay là nấu thịt lợn xào bắp cải?
Hình như chả khác gì nhau.
"Có phải nấu hơi nhiều rồi không nhỉ?"
Chu Tự hỏi.
Cơm tối có nhiều món ăn thế này khiến hắn theo bản năng cảm thấy không thể ăn hết được.
"Có thể ăn hết được.”
Chu Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt tỷ, sao mà ngươi ăn giỏi quá vậy?"
Chu Tự hỏi.
Vẻ mặt Chu Ngưng Nguyệt trông khá cô đơn và giọng nói của nàng nghe cũng hơi tủi thân:
"Khi còn bé, cha và mẹ ta không nấu cơm cho ta ăn, vì vậy nên…"
"Nguyệt tỷ dọn dẹp một chút rồi trở về đi thôi."
Chu Ngưng Nguyệt còn chưa nói xong thì Chu Tự đã trực tiếp ngắt lời.
Nói tới nói lui thì vẫn là dáng vẻ này, lần thứ nhất thấy thì hắn còn tin, chứ bây giờ thì hắn hoàn toàn không tin nữa rồi.
Nhìn cái kiểu của cha mẹ mình làm hắn có cảm giác như mình mới là người không nhận được tình yêu thương ấy.
…
Theo những gì Nguyệt tỷ nói thì đúng thật là cơm tối không quá nhiều, bởi vì cơ bản là một mình nàng ăn hết sạch.
Phần còn lại thì vô thức rơi vào bát của Chu Tự.
Mỗi khi Thu Thiển nói chuyện với hắn, nàng sẽ xới thêm cơm hoặc gắp thêm thức ăn cho hắn.
Vì vậy nên không có cơm hay thức ăn thừa.
Nấu nhiều quá nên phải tìm người để tiêu hóa hết, sau khi Thu Thiển phát hiện ra vấn đề này thì đã nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Nghỉ ngơi xong thì hắn đi rửa bát, và tiếp đó thì bắt đầu học Viễn Cổ văn.
"Ngươi không cho bản thân mình một ngày nghỉ nào hay sao?"
Thu Thiển ngồi đối diện tò mò hỏi.
"Những tri thức ta học được đều là của ta, nghỉ ngơi thì lãng phí quá."
Chu Tự ngẩng đầu nhìn Thu Thiển một cái.
Sau đó lại tiếp tục luyện tập.
Hôm nay làm bài tập cho thật tốt, ngày mai đọc một cuốn Thiên Thư, công lực nghìn năm sẽ được lấp đầy.
Sau đó đọc thử “Hoang Cổ Kinh Thế Thư” xem sẽ có những thay đổi như thế nào.
Thu Thiển không nói gì mà lấy ra một số tài liệu và bắt đầu dạy kiến thức mới.
Chu Tự khá hào hứng với những thứ này, mặc dù hắn muốn học, nhưng cũng vẫn luôn củng cố lại kiến thức, không thúc giục Thu Thiển dạy quá nhiều.
Sợ tham thì thâm.
Học tập ấy mà, vẫn nên bước từng bước một, vậy thì mới không bị quên một cách dễ dàng.
Một bài viết tệ còn hơn một trí nhớ tốt mà.
Tới lúc gần mười một giờ, Thu Thiển mới ngừng việc chỉnh lý tài liệu, nàng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Nhưng trước khi trở về phòng, nàng nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái, đợi Chu Tự nhìn về phía mình thì nàng mới nhỏ giọng nói:
"Lần trước ngươi nói ngươi thích màu hồng, ta đã mua rồi nhé, treo ở trên ban công ấy."
Nói xong nàng từ từ đứng dậy, tiện tay lấy quần áo lên:
"Ta trở về phòng nghỉ ngơi, ngươi cũng đừng học muộn quá."
Sau khi thấy Chu Tự gật đầu thì Thu Thiển trở về phòng.