Ba phút sau.
Chu Tự không hề nhúc nhích, hắn cảm thấy Thu Thiển sẽ đi ra lần nữa.
Năm phút sau, Chu Tự liếc nhìn ban công, nhưng cũng không nhìn thấy gì.
"Chà, miệng hơi khát."
Nói rồi hắn đi về phía phòng bếp, lúc đi qua hành lang thì cũng không nhìn thấy bất kỳ ai.
Chỉ thấy cửa phòng của Thu Thiển đóng chặt, Nguyệt tỷ cũng đã nghỉ ngơi từ sớm.
Sau khi xác nhận rằng không có ai thì Chu Tự bèn trở về phòng khách, tiếp đó thì lại liếc mắt nhìn về phía ban công một cái, vị trí sai nên không nhìn thấy được.
Thế rồi hắn đứng ở lối vào ban công, thò đầu ra ngoài, nhân tiện đề cao cảnh giác nhìn xem trong phòng khách có người nào đi tới hay không.
Đúng thật là không có.
Lúc này, nửa người hắn đang với ra ban công theo tư thế ngẩng đầu lên, nhưng không có quần áo gì treo bên trên cả chứ khỏi nói đến màu hồng gì đó.
Sau đó hắn cụp mắt nhìn sang bên cạnh.
Ngay khi hắn quay ra bên cạnh quan sát thì thấy có một người đang chống cằm nhìn hắn ở cửa sổ của căn phòng bên cạnh.
Mặt mày vui cười rạng rỡ, chính là Thu Thiển.
Đang đợi hắn đây mà.
"Ha~"
Chu Tự giả vờ giả vịt lên tiếng chào hỏi, duỗi lưng và nói:
"Thu tỷ đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ ra ngoài hóng gió chút thôi."
"Ừm…"
Thu Thiển gật đầu nói một cách chân thành:
"Ta hiểu."
Hay là ngươi đừng hiểu được không, Chu Tự thầm nghĩ trong lòng.
"Ngủ ngon."
Thu Thiển rời khỏi cửa sổ với một nụ cười trên môi, chỉ là ngay sau khi rời đi thì nàng lại thò đầu ra nhìn về phía Chu Tự và nói:
"Quên nói cho ngươi biết, vừa nãy ta nhớ nhầm, thật ra đã thu lại rồi."
Chu Tự:
"…"
Phụ nữ xinh đẹp, quả nhiên đều thích lừa gạt người khác.
Tiếp đó hắn lại nhìn xung quanh thêm một lần nữa, nhưng đúng thật là không có gì cả.
Vậy nên hắn lại quay về phòng khách bắt đầu tu luyện.
…
Thu Thiển đóng ngăn kéo quần áo lại, nàng thay quần áo và lên giường đi ngủ.
Dáng vẻ trước khi ngủ của nàng rất vui sướng, như thể vừa mới trải qua một chuyện gì đó hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc nàng đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ngay sau đó thì lại cảm giác như mình đã tỉnh táo trở lại.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, nàng phát hiện ra rằng mình đã không còn ở trên giường từ lâu rồi, mà lại đang ở trong một không gian rừng cây có ánh trăng chiếu rọi.
Không khí xung quanh có hơi u ám.
"Không đúng lắm."
Nàng lập tức kiểm tra lại quần áo trên người, vẫn là áo ngắn tay và quần dài lúc ban ngày.
Thế là nàng thở phào nhẹ nhõm.
Váy ngủ không tiện ra tay, nàng phải mặc thêm quần áo.
Nàng sờ lên cổ tay mình, may mà hồng lăng vẫn còn, pháp bảo mạng che mặt cũng vậy.
Pháp bảo mạng che mặt được mở ra, một bộ quần áo đen bao trùm lên trên cơ thể nàng, và khuôn mặt của nàng cũng được che kín bằng mạng che mặt màu đen.
Thế này an toàn hơn rất nhiều.
Khu rừng xa lạ, bầu không khí lạnh lẽo, có thể cảm giác được hơi thở của sự chết chóc. Tạm thời không thể xác định được sao nàng lại tới đây.
Không thể nhìn ra bất cứ sự bất thường nào ở xung quanh.
Sau đó, nàng bước từng bước về phía trước và chẳng bao lâu sau đã phát hiện ra một vấn đề mới.
Yên tĩnh.
Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, nguồn âm thanh duy nhất phát ra ở nơi này chính là nàng.
"Quái dị."
Nàng tiếp tục bước về phía trước với suy nghĩ như vậy.
Lần này, nàng đã điều chỉnh nhịp bước của mình, không còn phát ra một âm thanh nào nữa, thân thể như một bóng ma.
Ban đầu còn có khá nhiều cây cối, đi bộ được mấy chục bước thì dưới chân bắt đầu xuất hiện hồng hoa, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau*.
*Trích từ Phật kinh “Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử."
Mùi thơm theo đó mà xuất hiện, nhưng cũng không phải hương hoa, mà là hương thơm truyền đến từ phía trước.
Chốc lát sau, Thu Thiển xuyên qua rừng cây và đi tới một nơi có đầy hồng hoa trải trên mặt đất.
Vừa mới bước ra, nàng đã nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi xuống. Thế nhưng ánh trăng đỏ như máu, cực kỳ quái dị.
Rì rào!
Có một âm thanh vang lên và sự yên tĩnh đã biến mất.
Lúc vừa mới nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh, nàng sững sờ trong giây lát, trước mắt có hàng chục bóng người xuất hiện. Họ vốn đang đi về phía trước, nhưng trong khoảnh khắc nàng xuất hiện thì đều ngoái lại nhìn về phía sau.
Ánh mắt hướng về phía nàng.
Như thể rất tò mò về người mới tới.
Sau khi quan sát mấy giây, dường như bọn chúng phát hiện ra người mới tới không phải cùng phe với mình. Thu Thiển cũng cảm nhận được sự thù địch, ngay lập tức nhẹ nhàng lùi lại định rời đi.
Soạt!
Những bóng người vừa quay đầu lại cũng bắt đầu xoay người, tiếp đó di chuyển nhịp bước, tăng nhanh tốc độ.
Chạy thẳng về phía Thu Thiển.
"Phiền phức rồi."
Thu Thiển bắt đầu tăng tốc lùi về phía sau, đồng thời thuật pháp cũng xuất hiện.