Hắn không ngờ nhanh như thế đã có người triệu hồi biên giới của rừng cây, cũng may là hắn có chuẩn bị đầy đủ, dù ít dù nhiều cũng có thể ổn định lại được.
Nhưng ngay vào lúc hắn định tiếp tục củng cố, bỗng phát hiện có một trận pháp khác cũng dang tấn công vào trận pháp của hắn, thậm chí còn cướp đoạt quyền chủ động.
“Trận pháp đáng sợ quá, có cường giả ở gần đây à?”
Hầu Trầm hoảng sợ một thoáng, hắn còn định lập tức bỏ quyền khống chế trận pháp, chạy khỏi chỗ này.
Nhưng hắn lại không dám, chỉ có thể từ từ lùi quyền khống chế, nếu như là cường giả thì hẳn đã biết hắn ở đâu rồi, đúng không?
Vất vả lắm mới đến được đây, hắn không muốn lại chết để trở về, nếu không phải cái thân thể này quá yếu thì sao hắn phải đến nông nỗi này?
Chỉ có thể chờ đợi.
Có lẽ khi đối phương bắt được trận pháp của hắn thì sẽ đến cảnh cáo vài câu.
Từ từ chờ, chờ đối phương cảnh cáo, khiêm tốn nghe.
Thế thì mới có một chút hy vọng sống sót.
…
Hầu Trầm chờ đợi, hắn có thể cảm nhận được trận pháp của mình đang thoát khỏi khống chế từng chút một, đối phương tiến hành thôn tính từng bước đâu ra đấy, tốc độ rất nhanh, cũng rất ổn định.
Chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn kiểm soát trận pháp nơi này.
Đối với Hầu Trầm, mất quyền kiểm soát cũng chẳng sao, vốn hắn cũng không định lợi dụng cái này.
Một khi nhốt được Thánh Tử Ma Đạo vào bên trong, sẽ không phải Thánh Tử Ma Đạo gặp nguy hiểm, mà người đó chính là hắn.
Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đối đầu chính diện với Thánh Tử Ma Đạo.
Tất cả những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là người cướp đoạt của hắn quyền khống chế trận pháp này, cuối cùng có buông tha cho hắn hay không.
Một thời gian ngắn sau, Hầu Trầm triệt để buông bỏ việc khống chế trận pháp, hắn chờ đợi đối phương lên tiếng cảnh cáo, hoặc là chất vấn.
Nhưng mà…Chờ hồi lâu cũng không thấy đối phương có phản ứng gì, cái này khiến hắn có chút khó hiểu.
Vị kia khinh thường việc phải nói chuyện với hắn?
Hay là cảm thấy trên người hắn có bí mật, không muốn trêu chọc?
Trông không giống, không trêu chọc sẽ không cướp đoạt trận pháp.
"Hẳn là đối phương chỉ muốn nắm giữ trận pháp trong tay nên mới không thèm để ý tới mình."
Nghĩ vậy, Hầu Trầm nhẹ nhõm thở phào, bất kể thế nào, đối phương không ra tay với hắn.
Vậy thì hắn vẫn có thể tiếp tục đi vào.
Nhưng mà hắn đang tự hỏi có nên đi vào hay không, tính ổn định của trận pháp hiện đang nằm trong tay người khác, đi vào chẳng khác nào đem chính mình giao cho người ta.
Phải quan sát một lúc đã.
Xem xét xung quanh rồi quyết định, hắn sẽ không sốt sắng cũng sẽ không do dự, sống lâu như vậy, đương nhiên hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt.
…
"Đơn giản như vậy?"
Sau khi nắm được trận pháp, Chu Ngưng Nguyệt có chút ngoài ý muốn.
Luôn có cảm giác đối phương chẳng hề phản kháng chút nào.
Chuyện này rất không bình thường.
"Nguyệt tỷ cảm thấy còn có vấn đề gì sao?"
Thu Thiển tò mò hỏi.
Không phải nàng không hiểu về trận pháp, chỉ là ở trước mặt Nguyệt tỷ, cứ làm một người không hiểu như thường là được.
"Không chắc, nhưng mà cũng không sao, trước mắt vẫn đang khống chế trong ta tay."
Chu Ngưng Nguyệt đứng lên phủi phủi tay, sau đó dùng pháp thuật nước rửa tay, một quả táo cũng xuất hiện trong tay nàng, cắn mạnh một miếng táo sau đó nàng mới đi lên phía trước:
"Mặc kệ, chúng ta đi vào đi, chậm chân sẽ bị người khác hẫng tay trên mất."
Đi vào không bao lâu, Thu Thiển chỉ chỉ con đường bên cạnh:
"Nguyệt tỷ, bên này."
Chu Ngưng Nguyệt ồ lên một tiếng, nói:
"Lần đầu tiên ta tới nơi này, không biết đường là chuyện rất bình thường."
…
Lúc này ba người Minh Nam Sở cũng đã tiến vào rừng cây, tối hôm qua họ mới nhận được tin tức, nói vùng ngoại ô Thanh Thành có một chỗ vô cùng thần bí.
Có thể là lối đi thông đến một nơi nào đó.
Hôm nay đi xem xét quả thực phát hiện nơi này, họ muốn vào xem thử.
Nhưng mà không thể hành động tùy tiện.
Họ tra một chút tư liệu, xác định chắc chắn cửa vào, mới tiến bước đi vào.
Nửa đường Minh Nam Sở mới gửi tin tức cho Chu Tự, có muốn tới hay không thì do Chu Tự quyết định.
"Ta đã nói rất rõ ràng, hắn biết nơi này rất nguy hiểm, có tới hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý."
Minh Nam Sở nói.
Hắn và Hàn Tô đắn đo rất lâu mới gửi tin này cho Chu Tự, nơi này không chắc đã an toàn, nhưng nếu như suy đoán trước đó không sai, thì một người có thể uy hiếp tám phương bước vào, chưa chắc là chuyện xấu.
Nơi này có nhân vật đáng sợ cỡ nào, cũng đã có người ra đối phó.
Đương nhiên, nếu như có báu vật, vậy nhất định sẽ là của đối phương, chuyện này không trách ai được.
Dù họ có muốn cướp cũng không có khả năng cướp được.
"Tô Thi cảm thấy Chu Tự bước vào có thể gặp nguy hiểm hay không?"
Hàn Tô hỏi Tô Thi ở bên cạnh.
"Ta không biết."
Tô Thi trả lời.
Nàng thật sự không biết.
Nguyệt tỷ thì nói Thánh Tử Ma Đạo không khủng bố đến vậy, cái khác thì nàng không hỏi.
Dù sao mình cũng từng sợ bóng sợ gió một trận.
Hàn Tô không nói gì thêm.
Quả thực Tô Thi chẳng có chút tác dụng gì cả, cái gì cũng không biết.
Sàn sạt!
Đột nhiên có tiếng động vang lên, phía trước có bóng người xuất hiện.
Là một người, nói đúng ra là thây khô.
Ba người nhìn cái xác khô kinh ngạc, rất nhanh họ đã chuẩn bị sẵn sàng xông lên.
Thây khô cũng lập tức tiến hành công kích.
Minh Nam Sở đứng mũi chịu sào, hai thành phi kiếm nhỏ bay ra.
Uỳnh…Uỳnh!
Tiếng nổ mạnh vang lên, thây khô bị đánh bay ra ngoài, thây khô lồm cồm bò lên.
"Cương kình thiết cốt, cẩn thận."