Minh Nam Sở lập tức nhận ra thây khô này khó đối phó.
Hàn Tô lấy phù lục ra, nhẹ nhàng dùng hai ngón kẹp phù lục.
Một tấm bùa chú biến thành mười tấm, phất tay ném ra.
Phạch!
Phù lục dán trên người thây khô, liên kết hình thành, xích sắt màu vàng giam cầm nó lại.
Rầm!
Thây khô đổ xuống đất.
"Không khống chế được bao lâu, tranh thủ thời gian xử lý nó đi."
Hàn Tô nói.
"Để ta để ta."
Tô Thi xung phong nhận việc.
Nàng lấy ra linh kiếm chém xuống thây khô.
Keng!
Một kiếm chém xuống, thây khô không hề hấn gì.
Cái này, cứng quá.
"Được không đây? Quái nằm ra đấy để cho ngươi giết ngươi cũng không giết được."
Minh Nam Sở hai tay khoanh trước ngực tựa gốc cây bên cạnh nói.
"Ta đổi thanh kiếm khác."
Nói rồi, Tô Thi lấy ra một thanh kiếm đen xì, thân kiếm mang đầy ý niệm khủng khiếp.
Roẹt~
Một kiếm chém xuống, thây khô phân làm đôi, chết đi.
Thời khắc này, Tô Thi cảm thấy kinh nghiệm của mình lại từ từ tăng lên.
"Đây là kiếm gì?"
Hàn Tô nhìn thanh kiếm trong tay Tô Thi, hơi bất ngờ.
"Thiên Ma Kiếm, đại bá tặng cho ta, nói là vô cùng sắc bén, chỉ là với tu vi này của ta, chém bảy tám kiếm sẽ hết sạch linh khí, phải nghỉ ngơi."
Tô Thi thu kiếm vào.
Không chỉ có như vậy, thật ra nàng cũng không vung nổi kiếm này.
Có điều dùng để giết dã quái đã bị khống chế thì không có vấn đề, rất thích hợp với nàng.
"Lợi hại."
Minh Nam Sở tán dương một câu.
Không biết là khen người hay là khen kiếm.
…
Giữa trưa, mặt trời chói chang, Chu Tự đi trên con đường nhỏ ngoài ngoại ô.
Chỗ kia tồn tại lâu như vậy, đương nhiên hắn phải vào xem.
Vào đó lại còn có lương.
Cái này cũng tính công tác, đối với công việc hắn luôn rất nghiêm túc.
Chỉ là vừa mới đi ra hắn liền nhận được tin của Lý Lạc Thư.
"Đại ca, ta tra được rồi, không tính được quá chuẩn, nhưng cũng có giá trị tham khảo rất lớn."
Lý Lạc Thư gửi một bức hình tới.
Chu Tự nhấn vào xem, Lý Lạc Thư chụp một quyển sách đồ án.
Bên trên vẽ một cái cây, trên cây có mấy trái.
Dưới gốc cây có người đang cúng bái.
Dạng dạng với cái Thu Thiển thấy, chỉ có hai chỗ khác nhau, một là giữa không trung không xuất hiện bóng người, hai là trái cây cũng không vàng chói lọi.
"Theo như ghi chép thì đây là một loại nghi thức chúc phúc, cây ăn quả là cây bình thường, cúng bái để hi vọng Thần Minh có thể hạ xuống ban ân, khiến cây ăn quả biến thành thần dược trị bách bệnh, cường thân thể, khai trí tuệ, thậm chí cải tử hoàn sinh. Có điều mặc dù quyển sách này ghi chép nghi thức cổ, nhưng niên đại vẫn là sau khi Thần Minh biến mất. cũng có nghĩa là có thể sẽ hơi khác so với thực tế một chút, nhưng vẫn đủ để tham khảo."
Lý Lạc Thư nhắn một đoạn dài, rồi lại tiếp tục gửi tin tới:
"Nơi đại ca đi có lẽ là biên giới liên quan tới Thần Minh. Cho nên nơi đó có thể sẽ xuất hiện những khởi nguồn của nghi thức này, cụ thể như thế nào phải đi vào xem xét. Nhưng có thể xác định, chỗ đó xác thực có liên quan tới Thần Minh. Mà trái cây có thể là đồ của Thần Minh, ăn vào sẽ được không ít chỗ tốt. Còn về thanh kiếm đâm về phía bóng người trên cây kia, có lẽ chính là kẻ cầm đầu phản nghịch. Nghe nói thời đại của Thần Minh, chắc chắn sẽ xuất hiện những kẻ ngỗ ngược, tên này có lẽ chính là một trong số đó. Đúng rồi, nếu đại ca tiện đường, có thể giúp ta lấy thanh kiếm đó nhé? Ta sẽ trả giá cao mua lại."
"Giá cao?"
Chu Tự lập tức thấy hứng thú:
"Giá của một cô bạn gái xinh đẹp không phải bơm hơi nhé?"
Lý Lạc Thư nói nhiều như vậy, tổng kết lại chính là trong thành có lẽ có một cái cây được Thần Minh ban phúc, giá trị rất lớn cho nên hấp dẫn không ít người kéo đến.
Còn tại sao lại có thây khô, cũng là một ẩn số.
Có điều nơi này là biên giới của Thần Minh, vậy vượt qua biên giới sẽ đến chỗ nào?
"Đại ca, gần đây ta không có việc làm, thế này đi, ta mua với giá bằng một tháng tiền lương của đại ca."
Lý Lạc Thư chặt một đại đao, từ 14888 chặt xuống còn 4000.
"Vậy để ta xem xem có thể lấy xuống hay không. Có điều nơi này có phải có thể đi vào sâu nữa hay không?"
Chu Tự muốn biết rõ ràng nơi này có tận cùng hay không.
"Về lý luận thì có thể đi vào sâu hơn, thậm chí tiến vào Thần Vực, tìm được Thần Minh. Nhưng mà Thần Minh đã biến mất rất lâu rồi, có lẽ không thể cứ thế đi vào quá sâu. Có điều mỗi biên giới đều có một số chỗ đặc thù, bên trong có lẽ cũng có rất nhiều thứ được cất giấu, đại ca rảnh có thể lục lọi một chút. Đương nhiên, đại ca nghe được có tiếng động, chứng tỏ xác suất cây ăn quả bị những người khác chiếm cứ là rất lớn. Cụ thể là chuyện gì xảy ra thì không biết được."
Giải thích xong, Lý Lạc Thư lại nhắc nhở:
"Bất kể có phải là biên giới hay không, nơi này đều là một phần của lãnh địa Thần Minh, tốt nhất đại ca nên cẩn thận một chút."
"Nếu có một người hoặc vật liên quan tới Thần Minh cùng đi vào biên giới thì có biến hóa gì không?"
Chu Tự dò hỏi.
"Cái này...Ta cũng không rõ, nếu như thật sự có người hoặc vật như này, có lẽ biên giới sẽ chủ động xuất hiện tìm vật này. Dù thế nào, nhất định sẽ gây ra chút biến hóa, là tốt hay xấu thì không nói trước được. Nếu như đại ca có, tốt nhất là nên chú ý."
Lý Lạc Thư dặn dò.