Thấy không còn ai, tín đồ quan môn mới cẩn thận từng li từng tí đưa tay cầm quả nho Chu Ngưng Nguyệt cho, nhỏ nhẹ ăn.
Sau đó đứng dậy đóng cửa lại.
Chờ đợi lần tiếp đón tiếp theo.
…
Bỏ ra một chút thời gian, lại giết thêm hai đợt dã thú, Chu Tự mới đi đến trước cây cầu gỗ.
Cây cầu kia có chút cổ xưa, nước sông dưới cầu trong veo không thấy đáy.
"Nước trong quá ắt không có cá, người xưa nói không sai."
Đứng trên cầu nhìn nước sông, Chu Tự chẳng phát hiện ra thứ gì, ngay cả cá cũng không có.
"Ngươi nói xem khi người ta rơi xuống dưới, có thể bơi tới bờ không?"
Chu Tự học theo Thu Thiển ném một đóa hoa xuống nước, quả nhiên bị dòng nước nhấn chìm.
Thấy đóa hoa bị nhấn chìm, hắn tò hỏi Hầu Trầm, người có tri thức khá uyên bác về tu chân.
Mà bị Chu Tự hỏi như vậy, trán Hầu Trầm rịn ra mồ hôi lạnh.
Bình thường sẽ có người hỏi vấn đề này sao?
Tu chân giả bơi lội?
Rõ ràng là không nên Thánh Tử đang mỉa mai hắn, hoặc là lúc này muốn ném hắn xuống dưới để xem thử.
"Đây là một con sông tương tự như Nhược Thuỷ, không phải là dòng sông theo ý nghĩa thông thường, nó chỉ giống nước, trên thực tế nó là một loại biểu hiện của lực lượng, nghe nói có liên quan đến những thứ cổ xưa như Hoàng Tuyền. Nhưng đều là lời đồn. Loại sông này về sau người ta gọi là sông ngầm."
Hầu Trầm trực tiếp giải thích về dòng sông, sau đó đưa ra kết luận:
"Cho nên bình thường, sông ngầm không tồn tại sức nổi, thậm chí khi thời gian trôi qua, phần trên không của dòng sông sẽ bị sông ngầm ảnh hưởng, lực lượng bị hạn chế, bay qua sẽ ngã vào trong, rồi chìm xuống, cho đến khi biến mất. Bơi qua có lẽ cũng vô dụng."
Chu Tự nhìn Hầu Trầm thật chăm chú, quả thực là tri thức uyên bác.
Sau đó họ không nán lại nữa mà tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là vừa mới qua cầu, bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ.
Ngẩng đầu nhìn lại, chẳng biết tại sao Hồng Nguyệt lại càng thêm đỏ sẫm, như có máu tươi sắp nhỏ xuống.
Ánh sáng màu đỏ sẫm chiếu vào trong thành.
"Không như những gì Thu Thiển nói, đây là sự biến hoá đột nhiên xảy ra, có lẽ là Thu Thiển vào thành nên mới xuất hiện loại biến hóa này."
Trong lòng Chu Tự suy nghĩ.
Thu tỷ là Thần Minh Chi Nữ, sau khi đi vào xảy ra biến hóa là chuyện tất nhiên.
Là tốt hay là xấu thì còn chưa chắc.
Hắn phải vào trong xem thử.
Chỉ là ánh sáng màu đỏ sẫm cũng ảnh hưởng đến bên ngoài, một vài yêu thú và xác khô đột nhiên trở nên rất nóng nảy, trên người có một tầng ánh sáng đỏ yếu ớt.
Dường như là trạng thái cuồng bạo.
Trước mặt Chu Tự có một vài xác khô nên thấy vô cùng rõ ràng.
Dã thú nổi điên, là tinh anh hóa.
Khó khăn bình thường biến thành khó khăn độ cao, thăng lên một cấp.
"Không biết còn khó đánh hơn ban nãy bao nhiêu."
Chu Tự lấy Chiến kích Phá Thiên ra.
Ma thể Phá Thiên mở ra, chiến ý vô song hiển lộ rõ ràng.
Sau đó xông vào bên trong bầy xác khô, chiến kích huy động, đại khai đại hợp, quét ngang tám hướng.
Những nơi đi qua không thể địch nổi.
Hài cốt khắp nơi.
Hầu Trầm nhìn Chu Tự cảm thấy kinh hãi, đối phương không biết mỏi mệt sao?
Đấu giả thất phẩm bình thường, làm gì có ai có thể hoang phí lực lượng như thế?
Không lâu sau, Chu Tự đã xử lý xong xuôi, hắn phát hiện quả thật dã quái đã mạnh lên, nói như vậy biến hoá trong thành có lẽ là càng lớn.
"Vào thành."
Chu Tự lập tức di chuyển bộ pháp.
Thần Khuyển Đại Địa ngay lập tức chôn hài cốt, khôi phục vùng đất đai bị phá hư, sau đó cũng đuổi theo.
Hầu Trầm không có lựa chọn khác, thật ra hắn rất tò mò, với thực lực lục phẩm của hắn hiện tại, có thể rung chuyển vị Thánh Tử này hay không.
Bất kể như thế nào, lực lượng của Thánh Tử Ma Đạo đều không đột phá hạ tam phẩm.
Nhưng mà Đọa Thi quả thật cũng bị đối phương hủy diệt.
Đương nhiên, hắn chỉ suy nghĩ thôi, không dám ra tay thật.
Cái giá phải trả hắn không chịu đựng nổi, dù là thắng cũng có thể phải trả cái giá vô cùng to lớn.
Dãy núi Bắc Tịch chính là ví dụ.
Không lâu sau hắn cũng đi theo, hắn đã không thể nào tùy ý rời đi nữa.
Tốc độ của Chu Tự rất nhanh, hắn một đường phi nước đại, cảm thấy chạy tùy ý rất dễ chịu, ở Thanh Thành hắn không thể nào chạy như thế này được.
Lúc chạy đến nửa đường, đột nhiên thấy có một cô gái đứng dưới tảng đá lớn, đang thử đối kháng với một đám xác khô và yêu thú.
Xung quanh nàng có rất nhiều bảo hộ, tiểu kiếm đang không ngừng nổ tung, còn có Phù Lục Khống Địch.
Mà thiếu nữ này chỉ cần khua kiếm bổ đao là được.
Tam lão bản?
Đại lão bản và Nhị lão bản không biết đi đâu rồi.
Nhưng mà nhiều dã quái như vậy, xử lý không hết được đâu nhỉ?
Bất đắc dĩ, hắn thay đổi phương hướng:
"Các ngươi chờ ta một chút."
Nói xong hắn lại lần nữa tăng nhanh tốc độ, lần này thứ hắn dùng chính là công lực ngàn năm, không tới một hơi hắn đã đi tới bên trong bầy dã quái.