Sau đó huy động chiến kích, một số lượng lớn xác khô bị đập nát, nổ tung.
Ầm!
Tiếng nổ thật to kinh động đến Tô Thi đang cố gắng kéo dài thời gian.
Khi họ đến gặp một người đi đêm, Minh Nam Sở và Hàn Tô trực tiếp giết giết, nàng ở lại dụ quái.
Chỉ là lần này quái quá mạnh, nàng không thể không trốn đến bên trong trận pháp đám Minh Nam Sở bố trí trước đó.
Sau đó có xác khô tới, thỉnh thoảng nàng còn có thể bổ đao một vài con.
Mặc dù không có giết được bao nhiêu, nhưng làm một người dụ quái, nàng rất ưu tú.
Quái không đi một con nào.
Sau đó quái đột nhiên trở nên cuồng bạo, nàng cảm thấy không ổn lắm, trận pháp Phù Lục tiêu hao quá nhanh, sắp xong đời rồi.
Chỉ có thể khẩn cầu Minh Nam Sở và Hàn Tô về sớm một chút.
Mà ngay lúc này tiếng vang trực tiếp truyền đến, bên trong xác khô một người toàn thân đỏ sậm lao tới.
Tay hắn cầm Phương Thiên Kích, như gió lốc đánh tới, khuấy động tất cả mọi thứ.
Những nơi đi qua hài cốt trải đầy trên đất.
Bịch!
Tô Thi thấy người này vung kích mà qua, xác khô lộ ra, vỡ nát.
Ầm!
Chiến kích đảo qua, xác khô tứ chi tán loạn, thân thể rách nát.
Người này chỉ có tiến không có lùi, như đang xé rách tất cả những sinh vật xung quanh.
Tô Thi thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm giác như mình về tới đêm hôm ấy.
Dưới ánh trăng, nàng thấy vô số chuột đen bị xé nát.
Trong lúc nhất thời nhịp tim của nàng tăng nhanh, nỗi hoảng sợ không tên đánh tới.
Ầm!
Bịch!
Đối phương cương mãnh vô cùng, tất cả xác khô đều bị đối phương đánh nát, một vài thứ khiến cho người ta buồn nôn đều chảy ra.
Giờ khắc này đối phương bắt được một cái xác khô cuối cùng, bóp nát tiết cốt của xác khô, sau đó ném nó đi.
Bịch!
Xác khô trực tiếp lăn đến trước mặt Tô Thi.
Lại là loại cảm giác này, loại cảm giác muốn nàng giết này.
Trong lúc nhất thời Tô Thi có chút không dám cử động.
Lúc này nàng thấy dưới Hồng Nguyệt đối phương nhìn lại, trong đôi mắt mang theo vẻ không kiên nhẫn:
"Ngươi không giết?"
"Ta giết, ta giết còn không được sao?"
Tô Thi giật hết cả mình, lập tức lấy Thiên Ma Kiếm ra, sau đó đâm xuống một kiếm.
Không chết...
Tô Thi:
"…"
Dưới cái nhìn chăm chú lặng lẽ của đối phương, nàng lại đâm thêm mấy lần, cuối cùng cũng đâm chết cái xác khô.
Sau đó đối phương đi mất, chẳng biết đi đâu.
...
Sau hồi lâu, đám Minh Nam Sở trở về, vẻ mặt kinh hãi.
Tại sao mỗi lần đều như vậy?
Chỉ cần họ rời đi một khoảng thời gian, đám quái vây quanh Tô Thi đều sẽ chết.
Minh Nam Sở vừa đi tới, thì thấy dáng vẻ sắp khóc của Tô Thi, sau đó lập tức lùi lại một bước để Hàn Tô qua đó.
Quả nhiên, Tô Thi ôm lấy cái đùi rất có tính đàn hồi của Hàn Tô khóc nói:
"Huhu, Hàn Tô, suýt chút nữa ta lại chết rồi. Nguyệt tỷ là đồ lừa đảo, cái gì mà không đáng sợ, rõ ràng là đáng sợ đến vậy mà. Dáng vẻ như thể ta không nghe lời sẽ muốn giết chết ta. Làm gì mà không đáng sợ chứ."
"Ngươi lại thấy ai rồi?"
Hàn Tô muốn thu hồi cái đùi lại.
Nhưng mà không thành công.
Tất nhiên nàng cũng không hề phát hiện trên người Tô Thi có thương thế gì, hoàn toàn bình an như trước đây.
"Ta lại thấy Thánh Tử Ma Đạo, hắn lại bảo ta giết quái."
Tô Thi nói.
Đã là lần thứ hai rồi.
"Hắn đi đâu rồi?"
Minh Nam Sở ở bên cạnh hỏi.
"Không biết, ta không dám nhìn."
Tô Thi trả lời.
"Hắn có nói gì không?"
"Chắc là không có, hắn ở lại một chút rồi biến mất ngay."
"..."
Hàn Tô nhìn xung quanh, nàng đẩy mắt kính, phát hiện đối phương tới thì không còn con quái nào.
Tô Thi bình yên vô sự.
Xem ra suy đoán của họ rất có thể là đúng.
"Đúng rồi, ngươi thấy hắn, có thể cảm nhận được cảnh giới của hắn gì không?"
Hàn Tô đột nhiên hỏi.
Tô Thi:
"Không cảm nhận được."
"Uy lực thì sao?"
Minh Nam Sở hỏi.
Tô Thi:
"Chính là không đủ để hắn giết."
"…"
...
Chu Tự bỏ ra chút thời gian cuối cùng cũng đi tới trước cửa thành.
Tam lão bản lằng nhà lằng nhằng, hắn còn đang gấp đây này.
Nhưng mà vẫn tàn nhẫn như trước đây, cái xác khô kia vùng vẫy nhiều lần như vậy.
Chủ yếu là thấy Tam lão bản muốn giết quái, hắn miễn cưỡng giữ lại một con cho nàng, tránh cho đến lúc đó có lời oán giận.
"Gia, ta cảm thấy tòa thành này rất kỳ quái, hình như có lực lượng đặc biệt gì đó, nhưng mà lại không thể nào biết được đó là lực lượng gì."
Thần Khuyển Đại Địa đột nhiên mở miệng nói.
Chu Tự nhìn về phía Hầu Trầm.
Người này tri thức uyên bác, có lẽ là có thể biết được một chút.
"Chắc hẳn là có liên quan đến chủ nhân của tòa thành này, đây không phải là tòa thành bình thường, trong thành ẩn chứa lực lượng đặc biệt cũng là bình thường."
Hầu Trầm lập tức nói.
Thật ra hắn không nhìn ra điều gì, chỉ có thể suy đoán trước.
Thần Khuyển Đại Địa có thể cảm nhận đại địa, có nhiều thứ bọn chúng quả thật tương đối nhạy cảm.
Chu Tự không nói gì nữa, lực lượng kia có thể chính là Minh Ngộ mà Thu tỷ đã nói, khiến nàng có thể tu luyện càng nhanh.
Sau đó hắn dự định đẩy cửa đi vào.